Chương trước
Chương sau
Ngày mà anh tìm đến Tịnh Hiểu Khanh buông ra lời đe dọa mà kiếp trước anh chưa từng nghĩ tới. Anh biết, kết cục kết thù với Tịnh gia đã bắt đầu. Nhưng không sao, đời trước anh thâu tóm được toàn bộ Tịnh gia vì lời dụng Tịnh Ân, thì giờ, anh thâu tóm Tịnh gia là vì Tịnh Ân.

__Sớm hay muộn, có còn quan trọng nữa không?

__Kiếp trước chưa kịp quay đầu, người đã đi mất.

Hằng ngày, ba buổi như một, anh đều tự mình nhắn tin cho người kia, rất sợ người kia sẽ cảm thấy phiền mà thay số. Rất may, Tịnh Ân không thay. Nhưng sau đó, những chuỗi dài không hồi âm cứ thế nối tiếp.

Tin nhắn đầu tiên, anh không hy vọng sẽ được đáp lại.

Tin nhắn thứ hai, ít nhất, cũng nên có một tin nhắn hồi đáp lại, chửi mắng cũng được, từ chối cũng được. . . nhưng không có.

Những tin nhắn đó như từng viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chìm xuống đáy bể, không bao giờ nổi lên lại, càng không có sự đáp lại nào, trừ khi .. . có người tình nguyện vớt nó lên.

Nhưng là... Tịnh Ân, em chưa đáp lại. Anh vẫn sẽ tiếp tục, Mạc Duẫn Lâm anh vẫn cứ ném từng viên đá xuống, cho tới khi lấp đầy cái hồ, cho em sự chú ý mới thôi.

Dường như đã thành thói quen, một thói quen đau khổ nhưng khó bỏ. Cứ mỗi sáng, lặp lại hành động mà người khác xem là vô vị đó trong tâm trạng chực chờ và chờ mong, nhắn đi. Buổi sáng, hỏi thăm công việc, tâm tình, mà trong mắt người nào đó là một điều vô cùng vô bổ, tiếp tục nhắn. Buổi tối, chúc ngủ ngon bằng tấm chân tình trầm xuống mỗi khi đêm về. Bất luận mỗi tin nhắn nào, anh đều nhắn một câu, như bộc bạch nỗi lòng cùng ước vọng dưới đáy lòng anh, điều lớn nhất mà từ sau khi trọng sinh trở lại anh vẫn luôn muốn làm.

__ Hãy tha thứ cho anh. Chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu, được không?

Anh lấy điện thoại ra, nhấn vào một số trong danh bạ, đợi hai hồi chuông, đầu bên kia liền có người bắt máy, nhỏ giọng.

"Mạc tổng ? Ngài có điều gì dặn dò tôi sao?"

" Người kia dạo này thế nào rồi? " Chất giọng trầm trầm như đang cố kìm nén điều gì đó.

". . ." Đầu dây bên kia dường như thở dài nhẹ một tiếng, liếc qua vị trí cạnh cửa sổ trong phòng thính học đầy người, có một người đang chăm chú ghi chép kiến thức trên bảng, không ai khác, đó là Tịnh Ân." Vẫn tốt lắm. Mạc tổng, tôi cúp máy trước, chúng tôi đang trong giờ học."

". . .Được." Mạc Duẫn Lâm cúp máy.

Siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng như vô lực mà đặt nó lên bàn. Vì không muốn chọc giận Tịnh Ân lần nữa, anh chỉ dám đừng từ xa quan sát cuộc sống của cậu. Vì yêu nên càng không muốn làm tổn thương đến vết sẹo ghim sâu trong lòng cậu lần nữa. Vì. . . anh sợ.

Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, ánh mắt đầy nghi ngờ cùng thất vọng tột cùng, tràn đầy phẫn nộ và... căm hận ?

Nực cười thay cái gọi là thể diện cùng lòng tự tôn, mất cậu rồi mới biết... hóa ra, đi cùng trời cuối đất này, đi đâu cũng không thể tìm người thứ hai.

Thể diện cái gì chứ ?

Tự tôn còn là gì ?. . . Khi mà ngay cả người mình yêu cũng không rõ ?

. . .

Sau giờ Triết học, Tịnh Ân có hơi mỏi, vươn vai một cái, bên vai liền có một bàn tay đập nhẹ, kèm theo đó là âm thanh cười vui vẻ:" Đi ăn không?"

"Không, hôm nay tôi có việc rồi." Tịnh Ân nhìn Hữu Phục Sinh lắc đầu.

"Thật uổng a, hôm nay nhà ăn có bán sườn xào chua ngọt, vị ngon phải nói là tuyệt hảo đó." Hữu Phục Sinh như nửa tiếc rẻ nửa ra vẻ dụ dỗ liếc xem phản ứng Tịnh Ân. " Ây, trời lạnh như vậy, nhất định nhà ăn rất ấm áp, cậu không muốn xuống xem một chút sao?" Vừa nói vừa xoa hai bên cánh tay.

Nhưng đáng tiếc, Tịnh Ân rất nghiêm túc từ chối hương vị tuyệt hảo của món sườn xào chua ngọt đang vẫy gọi đó.

"Cậu đi ăn một mình trước đi, lần nào có dịp, tôi mời cậu một bữa." Tịnh Ân vừa soạn sách vở vừa vỗ vai Hữu Phục Sinh an ủi vài cái, bỏ lại đồng học đi về phòng ở của mình.

Đừng ngạc nhiên tại sao cậu lại không ở ký túc xá của trường, đơn giản là trước đó cậu đã thảo luận tốt với Tịnh Hiểu Khanh rồi, chỉ cần cậu dọn khỏi nhà chính của Tịnh gia, mọi việc đều tùy theo cậu. Đương nhiên, cậu không thể nào quen được với việc phải ở ghép chung với các nam sinh khác trong một căn phòng đầy mùi hôi của tất chưa giặt ba ngày, hay đống đồ dơ bỏ sọt cả tuần chưa giặt được. Điều đó cậu không tài nào chịu được, với cái tính hướng nội thâm trầm, cho dù là kiếp trước, cậu chỉ ở chung với một người đồng giới duy nhất, ngay cả người bạn khác giới cũng không có, càng đừng nói đến việc sinh hoạt chung với đám người xa lạ này. Trường được cậu lấy danh nghĩa Tịnh Hiểu Khanh cùng Tịnh gia cam đoan về độ an toàn của bản thân mới được chấp nhận cho ra ở riêng.

. . .



"Cạch." Tiếng mở khóa chốt vang lên, mâu quang Tịnh Ân hiện lên vẻ nguy hiểm, tay phải đang cầm tay nắm mở cửa bỗng nhiên siết chặt, tay trái sờ về phía ba lô chứa nhiều sách, chuẩn bị tư thế.

Cửa mở ra, Tịnh Ân còn chưa hô lên chữ "Có trộm trong nhà!" liền thấy ngay một người đàn ông thành thục, tràn đầy mị lực đang ung dung ngồi trên ghế sô pha đơn trong phòng khách phòng cậu đang ở.

Phượng mâu lập tức đông lạnh lại, cậu vung tay, ba lô từ trên vai rớt xuống sàn bịch một tiếng nặng nề. "Anh ở đây làm gì ?"

Hiển nhiên không hỏi tại sao anh lại ở đây.

Mạc Duẫn Lâm từ bỏ vẻ nhàn nhã nãy giờ của mình, ngồi thẳng lưng dậy, nhìn thật kỹ chàng trai mới vào. Từ lúc nghe được bước chân của người này ngoài hành lang, tim anh đã đập thình thịch, cửa được mở ra, khoảnh khắc đó là lúc tim anh như ngừng đập. Đã lâu rồi, anh chưa được ngắm nhìn người này ở khoảng cách gần như thế. Khóe mắt anh có chút đỏ lên, thật tốt, vào lúc này, có thể được nhìn em như vậy, thật tốt...

Một thân nam nhân hơn mét tám lăm cùng với chàng trai hơn mét bảy vừa dồn vô một chỗ, phòng khách ngay lập tức trở nên nhỏ bé, ngay cả không gian cũng thu hẹp dần. Dần dần, chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn lộn vào nhau không biết là của ai hòa vào nhau, là của ai theo đuổi theo ai.

Chính vì khoảng cách quá mức bé nhỏ này mà Mạc Duẫn Lâm càng thấy rõ dưới đáy mắt phượng đen trắng minh bạch của Tịnh Ân hiện lên vẻ thản nhiên cùng lạnh lẽo rõ ràng, rõ ràng đến mức anh cảm thấy buốt lòng.

"Tôi đến thăm em." Chất giọng như trong chiếc điện thoại vang lên, trầm trầm, từ tính.

Trên bàn có hai ly thủy tinh, một ly đã được rót một nửa nước, một ly còn lại trống không, hiển nhiên là đã chờ sẵn ở đây lâu rồi, hơn nữa còn biết nhất định đối phương sẽ trở về phòng ở của mình.

"Cảm ơn. Tôi rất khỏe." Tịnh Ân lấy cái ly có đựng nước lên đổ xuống bồn rửa chén, dọn sạch luôn cái còn lại, mở cửa, làm tư thế như bắt buộc người đang ngồi trên sô pha rời đi," Được. Thăm hỏi cũng đã thăm hỏi xong rồi, anh cũng biết tôi sống ở đây rất ổn. Giờ thì tôi còn việc phải làm, xin mời anh rời đi cho."

Người ngồi trên sô pha vẫn đĩnh đạc ngồi đó, nhưng ánh mắt từ khi chạm phải song mâu bình thản pha chút tuyệt tình của đối phương càng trở nên thâm trầm, cuối cùng, hóa thành màu đen đậm đặc như không gian ngoài vũ trụ, bao hàm hết tất cả mọi thứ. Hai tay chống trên đầu gối, giao nhau, Mạc Duẫn Lâm không rời đi như lời nói của Tịnh Ân, đổi lại, nói:" Việc phải làm của em, có phải là chuẩn bị tư liệu cho việc thu mua cổ phần của Kỷ Ức ?"

Ánh mắt sáng rỡ, giọng nói tự tin đến mức khẳng định khiến khí chất người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha đơn bình thường tựa như đang an tọa trên long ỷ của riêng mình, đáy mắt lúc nào cũng cất chứa tâm tư khó dò cùng thâm tình không khỏi khiến người khác như muốn cuộn trào theo nó.

Sắc mặt Tịnh Ân nháy mắt trở nên nghiêm túc cùng bức tuyệt, xoay nắm tay đóng cửa, trở lại ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn còn lại, đối diện nam nhân, lạnh lùng chất vấn:"Vì sao anh lại biết ?"

Rèm cửa sổ theo gió trưa thổi phất phơ, tiếng đồng hồ treo trên tường cứ hoạt động theo chu kỳ bánh răng. Tuyết đọng lớp mỏng bên ngoài, không quá trắng xóa nhưng lại khiến người ta cảm thấy tịch mịch và vắng lặng. Buổi trưa nhưng lại không có chút ánh nắng nào, chỉ có mỗi cơn gió mát mẻ thổi dìu dịu vào trong, lò sưởi chưa kịp bật càng khiến không gian lạnh ngắt.

"Không, phải hỏi là anh đang có, ý, định, gì mới đúng." Tịnh Ân dường như nhận ra câu hỏi của mình vừa rồi có chút dư thừa.

Kiếp trước chính tay mình đã thua mua đa số cổ phần của Kỷ Ức, đương nhiên lần này sống lại, muốn trả thù, bằng cách đó chính là công cụ hoạt động thuận tiện nhất. Đúng là quả dễ đoán. Cậu nhận ra rằng, người đàn ông trước mặt cậu này, giống như vừa mơ hồ, lại quá mức rõ ràng đã ăn sâu vào trong cách cậu sống, kể cả tiềm thức cho đến tận bây giờ. Ngay cả cách cậu trả thù như thế nào, Mạc Duẫn Lâm đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Bỗng dưng, cậu cảm thấy rất buồn cười, buồn cười tới mức muốn chế giễu bản thân mình.

"Ý định của anh là... chúng ta phối hợp với nhau đi." Mạc Duẫn Lâm vẫn luôn quan sát cậu một mạch, chú ý tới mỗi thần sắc trong mắt cậu, chờ tới khi cậu hỏi xong lại thấy sự chế giễu hiện lên liền mở miệng.

"Phối hợp?"

"Ừm. Phối hợp. Kiếp trước, em đã thay anh thu mua cổ phần Kỷ Ức, là vì anh. . . lần này, em cũng thu mua cổ phần Kỷ Ức, chẳng qua lần này là chính bản thân em làm cho em. Anh sẽ đứng một bên giúp em chu toàn, anh cũng muốn có cổ phần của Kỷ Ức." Mạc Duẫn Lâm nói chắc nịch, kiên định nhìn vào hai mắt của cậu.

"Anh cho là vì sao tôi phải thu mua cổ phần Kỷ Ức ? Vì sao anh có thể cho rằng anh sẽ được một phần cổ phần chứ ?" Tịnh Ân không chút che giấu mà nhạo báng, cậu thoải mái ngã người ra sau, tựa vào thành ghế, hai tay bắt chéo.

"Vì em là Tịnh Ân."

Chỉ một câu duy nhất. Không gian tựa như im lặng đi. Thời gian giống như xuyên về khoảng thời không trong ký ức hạnh phúc nào đó của hai người.

_ Vì em là Tịnh Ân. Nên những điều em làm luôn đúng.

_ Vì em là Tịnh Ân. Nên anh tin, em sẽ làm được.



. . .



_Chỉ bởi vì, em là Tịnh Ân.

Chính là sự tự tin này, kiểu nói kiêu ngạo như thế này. . . Cơ thể Tịnh Ân cứng ngắc, hàm răng nghiến chặt. Chốc lát sau, mở mắt ra, cậu lại là một Tịnh Ân mạnh mẽ, lạnh lùng của kiếp này. Một Tịnh Ân không còn cần đến những lời dỗ dành đó để rồi cam tâm tình nguyện như con thiêu thân lao đầu vào lửa dù rằng biết sẽ chết.

Tịnh Ân ngồi ngược hướng ánh sáng, Mạc Duẫn Lâm chỉ thấy thiếu niên tinh xảo đến không chân thật trong cuộc đời của anh, nhếch mép cười," Thành giao."

Cũng đã từng hận rất nhiều, đã từng không cam tâm như thế nào, bất quá, có yêu mới có hận.

"Được." Trong giọng nói của anh có chút run rẩy, khàn khàn.

Người đối diện vẫn đẹp đẽ như cũ, vẫn làm anh si mê như cũ.

"Nhưng làm sao tôi biết được mà tin anh hay không đây? "

Vẫn là cùng một câu hỏi tương tự, nhưng ở tại thời điểm này, Mạc Duẫn Lâm không thể nào vui vẻ nổi. Bởi đâu đó trong quá khứ, cũng từng có người hỏi anh đồng dạng như vậy, đồng dạng cùng một người.

"Anh . . . lấy cổ phần Thiên Quân ra trao đổi." Anh cắn răng, trái tim nhói đau.

Mạc Duẫn Lâm chưa bao giờ biết rằng một câu nói lại nặng như vậy, không phải là giá trị cổ phần trong lời nói. Mà bởi vì. . .

"A? Mạc tổng thật hào phóng a. Như vậy tôi nhất định rất lời rồi." Tịnh Ân híp mắt lại vờ như tính toán giá trị của hai cổ phần khác nhau mang lại lợi ích như thế nào cho cậu.

Tính tính, thực ra trong lòng cậu cũng không ngờ rằng đối phương sẽ đưa ra cái giá lớn đến vậy. Không cần tính nhẩm trong lòng cũng biết được giá trị của một tập đoàn lớn mạnh mà nó mang tới, chưa kể, tập đoàn Thiên Quân còn nắm giữ rất nhiều công ty con khác nhau dưới quyền của một công ty mẹ, còn nhiều chi nhánh hải ngoại nữa. Mạc thị không chỉ đơn giản chỉ là một tập đoàn biếu hiện ra như mọi người nhìn thấy.

Mạc Duẫn Lâm nhìn ánh mắt tính toán của cậu, vừa cảm thấy đáng yêu vừa cảm thấy chua xót. Giá như, thời gian quay lại, thì tốt rồi.

"Được. Cứ như vậy đi. Một lời đã định." Cuối cùng, Tịnh Ân chốt.

"Đi thôi." Mạc Duẫn Lâm không nén được bức bối trong lòng, dẫn đầu đi ra phía cửa trước.

"Anh đi về đi. Hiệp nghị của tôi và anh để sau này bàn cụ thể hơn." Tịnh Ân suýt nữa đã hỏi ra miệng,"Đi đâu?" như bình thường, nhưng rất nhanh cậu nuốt xuống cổ họng. Đây không phải là lúc trước. Cũng không thể nào là "chúng ta" của năm xưa nữa rồi.

"Hiệp nghị để anh cho người làm, hoàn toàn không thiệt cho em. Đi, anh dẫn em đi ăn trưa." Mạc Duẫn Lâm vẫn quay lưng về phía cậu.

"Không cần, tôi tự mình ăn trưa, không cần phiền Mạc tổng đích thân mời." Tịnh Ân đứng dậy.

"Em sẽ bị muộn giờ học." Vẫn cố chấp đứng ở cửa.

" . . ." Tịnh Ân bỗng nhiên cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng.

Không biết bị ma xui quỷ khiến hay vì thực sự quá đói, cậu bước ra phía cửa, đứng sau lưng Mạc Duẫn Lâm. Một giây đó tựa như đã ngàn thu.

Mạc Duẫn Lâm gần như không còn tâm tình nào nữa khi thấy cậu quyết tuyệt từ chối như vậy, nhưng anh vẫn không cam lòng buông tha cho cơ hội rất hiếm có này. Cho đến khi đằng sau anh có tiếng hít thở cùng tiếng nói của một người: " Đi thôi, lần này anh mời." Anh mới nhận ra, bản thân đã nín thở chừng ấy thời gian theo từng bước chân người kia tới.

Cửa mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào bên trong phòng.

Vẫn còn vương vấn hơi thở mùa đông, bên trong căn phòng là một mảnh ấm áp do hơi người trong phút chốc bị lây nhiễm cái lạnh. Hai người bước ra ngoài.

. . .



"Nhưng làm sao tôi biết được mà tin anh hay không đây? " Tịnh Ân có chút ngại ngùng cũng có chút đề phòng với nam nhân tuấn mỹ vô trù trước mặt mình.

Cậu chỉ thấy đối phương cười nhẹ một cái chói mắt, vô cùng tự tin đặt bàn tay lên vai cậu, rồi lấy tay cậu đặt về phía ngực anh.

" Vì cậu là Tịnh Ân của tôi. Mà tôi, là Mạc Duẫn Lâm của cậu."

Ánh nắng còn không rực rỡ bằng lòng của Tịnh Ân khi ấy, tín nhiệm cứ như vậy mà xây dựng thành. Mãi về sau, cậu mới biết được, hóa ra, tín nhiệm cũng có lúc dối gạt người như thế. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.