Ngày mà anh tìm đến Tịnh Hiểu Khanh buông ra lời đe dọa mà kiếp trước anh chưa từng nghĩ tới. Anh biết, kết cục kết thù với Tịnh gia đã bắt đầu. Nhưng không sao, đời trước anh thâu tóm được toàn bộ Tịnh gia vì lời dụng Tịnh Ân, thì giờ, anh thâu tóm Tịnh gia là vì Tịnh Ân.
__Sớm hay muộn, có còn quan trọng nữa không?
__Kiếp trước chưa kịp quay đầu, người đã đi mất.
Hằng ngày, ba buổi như một, anh đều tự mình nhắn tin cho người kia, rất sợ người kia sẽ cảm thấy phiền mà thay số. Rất may, Tịnh Ân không thay. Nhưng sau đó, những chuỗi dài không hồi âm cứ thế nối tiếp.
Tin nhắn đầu tiên, anh không hy vọng sẽ được đáp lại.
Tin nhắn thứ hai, ít nhất, cũng nên có một tin nhắn hồi đáp lại, chửi mắng cũng được, từ chối cũng được. . . nhưng không có.
Những tin nhắn đó như từng viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, chìm xuống đáy bể, không bao giờ nổi lên lại, càng không có sự đáp lại nào, trừ khi .. . có người tình nguyện vớt nó lên.
Nhưng là... Tịnh Ân, em chưa đáp lại. Anh vẫn sẽ tiếp tục, Mạc Duẫn Lâm anh vẫn cứ ném từng viên đá xuống, cho tới khi lấp đầy cái hồ, cho em sự chú ý mới thôi.
Dường như đã thành thói quen, một thói quen đau khổ nhưng khó bỏ. Cứ mỗi sáng, lặp lại hành động mà người khác xem là vô vị đó trong tâm trạng chực chờ và chờ mong, nhắn đi. Buổi sáng, hỏi thăm công việc, tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hoan-kiep-sua-doi-sai-lam/3440887/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.