Mạc Duẫn Lâm chở cậu đến một nhà hàng khá xa hoa gần đó, tuy thức ăn khá ngon nhưng bởi vì có cảnh đẹp nên hầu như giá của mỗi món ăn lại đắt ngang bằng một chai rượu vang được ủ lâu năm nên đại đa số khách tới đều là khách quen hoặc có gia cảnh tốt, càng không phải ai cũng đủ tiền chi trả món ăn cho dù nó hợp khẩu vị tới cỡ nào.
Tịnh Ân biết vì sao, nhưng cậu lười hỏi, cũng không muốn đi hỏi.
Hai người vào trong, bởi vì trước đó có Mạc Duẫn Lâm dẫn đường nên thái độ của nhân viên tiếp đón tốt đến không tưởng, ngay cả quản lý nhà hàng cũng ra nghênh đón. Bọn họ đến chỉ vì một bữa ăn nên không cần làm ầm ĩ lên như vậy, cuối cùng phục vụ dẫn hai người đến một góc khuất nhất nhưng cũng có phong cảnh thoáng nhất.
Bên ngoài cửa sổ là tuyết rơi lả tả, gió đông thổi về, hàng cây bên đường có chút tiêu điều xơ xác, cả đất trời như bị tô màu xám xịt, u ám lại thâm trầm.
Khung cảnh như vậy khiến tâm tình bị trùng xuống một các không lý do, Tịnh Ân cầm lên tách trà gừng còn toả khói nhấp một ngụm, luồng hơi ấm trôi theo cuống họng phong toả cái lạnh ra khỏi cơ thể khiến cậu thoả mãn thở ra mộ thơi. Mạc Duẫn Lâm chăm chú nhìn theo từng động tác của cậu, ngay cả động tác nuốt xuống của cậu cũng không muốn bỏ lỡ. Anh xuyên qua làn khói mỏng manh nhìn hầu kết nho nhỏ lại vô cùng đáng yêu trong mắt anh của cậu trượt lên trượt xuống, anh cũng trượt lên trượt xuống hầu kết của mình một cách vô thức, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, Mạc Duẫn Lâm khó khăn rời tầm nhìn, mới cầm tách trà gừng của mình lên uống ừng ực.
Cậu xuyên qua vành tách nhìn Mạc Duẫn Lâm bây giờ chật vật như thế nào, bỗng dưng tâm trạng âm u ban nãy như bay đâu mất, thoả lòng thoả dạ vô cùng.
Đồ ăn được mang lên, còn nóng hầm hập, một bàn toàn là những món ngon làm nóng người trong mùa đông lạnh lẽo này. Nào là tôm càng cay màu sắc rực rỡ đến nóng mắt, lẩu cừu nóng hổi, thịt heo thái sợi, v..v đúng là kích thích thị giác người nhìn, hơn nữa, hầu hết trong những món ăn này đều là những món khoái khẩu của cậu, không cần hỏi cũng biết là ai gọi.
"Cảm ơn..." Khách sáo, cậu nhìn một bàn thức ăn nói.
"..." Mạc Duẫn Lâm không nghĩ tới cậu lại nói như vậy, một câu cảm ơn ẩn chứa sự khách khí như người lạ với nhau, hắn hơi hơi hé miệng muốn nói điều gì đó, lại cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn khó nói, cuối cùng chỉ thốt ra: " Ăn đi."
Không thể nói ra câu "Không cần cảm ơn, đây là anh gọi cho em.", càng không thể nói ra lời giải thích gì nhiều hơn, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cười với đối phương, cầm đũa và chén lên bắt đầu ăn.
Không khí ấm áp còn xen chút lành lạnh quanh quẩn giữa hai người, im ắng tới mức chỉ nghe thấy tiếng muỗng đũa khua vào nhau, tiếng muỗng chạm đáy chén, đũa gắp thức ăn. Ấm áp một phần là do hương thơm cùng làn khói toả ra, sự lạnh nhạt đến từ đối phương, hai luồng phong vị đối lập với nhau này khiến Mạc Duẫn Lâm ăn cơm như không biết vị. Nhiều lần ngẩng đầu lên muốn cùng cậu nói vài câu để xua tan bức bối trong người lại không thể cắt ngang, cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt của cậu, hắn lại cảm thấy cả cơ thể đông lại, còn lạnh hơn cả tuyết ngoài kia. Thật sự hắn đúng là có khổ mà không thể nói, càng không thể giải bày với ai.
Đang thẫn thờ gắp thức ăn vào chén, từ bên đối diện truyền tới âm thanh của Tịnh Ân:" Tôi đi WC một lát."
"Ừm." Anh nhìn cậu đứng lên hướng về phía bên dãy hành lang cho đến khi khuất bóng mới tiếp tục chầm chậm nhai nuốt.
Tịnh Ân cũng không phải là muốn nói dối đi vệ sinh, thật ra cậu không mắc, nhưng ánh mắt Mạc Duẫn Lâm cùng không khí đặc quánh khi chỉ có hai người này khiến cậu cảm thấy khó thở nên tìm cớ ra ngoài.
Không thể không thừa nhận, cho dù cậu đã thiết kiến tâm lý của mình vững chắc cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn không thể tránh khỏi cảm giác thất bại. Nhưng rất nhanh, cậu đã lấy lại được tinh thần, nhìn chính mình trong gương, cậu suy nghĩ từng bước để đi đến được cục diện ngày hôm nay, càng không thể vì chút bối rối này mà tự loạn.
Hành lang WC đi qua là góc bên cạnh của sảnh chính, từ đây nhìn vô có thể thấy nhiều khách hàng cũng đang ăn, vừa nói vừa cười. Tịnh Ân phủi phủi vạt áo, chuẩn bị đi ra, liền thấy bóng lưng cùng giọng nói có chút quen thuộc truyền tới, cậu nhìn kỹ một chút, lại thấy đối diện là Ban Hạo, trợ lý kiêm thư ký của Mạc Duẫn Lâm.
Vì sao cậu lại biết anh ta? Còn nhớ rõ tên đến vậy?
Vậy thì phải quay lại đời trước rồi. Ban Hạo vốn là nhân viên bình thường với năng lực xử lý thông tin mạnh mẽ, năng suất làm việc cũng rất tốt, một lần làm việc với anh ta khiến Tịnh Ân học hỏi được nhiều điều, sau đó tiến cử anh ta với Mạc Duẫn Lâm, từ đó một đường thăng quan tiến chức mở rộng, trực tiếp được điều đến bên cạnh Mạc Duẫn Lâm hỗ trợ hai người xử lý Tịnh gia cùng mở rộng tập đoàn Thiên Quân. Tính cách trầm ổn, làm việc cũng rất quyết đoán, vẻ ngoài anh tuấn nghiêm nghị, nói về mặt nào cũng đều xuất sắc, chỉ là đời trước không nghe anh ta nói gì về sinh hoạt cá nhân, nhưng cũng chỉ là người ngoài nên cậu không mấy để tâm đến điều này.
Những năm tháng đó, người cậu để trong mắt, người cậu để ý trong lòng, cũng chỉ có mỗi người tên Mạc Duẫn Lâm kia.
Tịnh Ân hơi nở nụ cười, nhưng không phải là loại cười vui vẻ, mà là phảng phất như không còn gì nữa rồi.
Hai người này... không phải trùng hợp như vậy chứ ?
Người bạn mới kết này, tại sao lại đi ăn cùng Ban Hạo ?
Tâm tính đa nghi sau khi chết đi được sống lại còn mạnh mẽ hơn trước, đối với ai cũng muốn cách xa, thu mình lại trong vỏ bọc, nấp trong bóng tối quan sát mọi sự việc xung quanh. Hữu Phục Sinh làm người rất tốt, tính tình thẳng thắn, hào phóng, dễ gần, duy chỉ có cậu ta trong lớp là người khá thân với cậu.
Tịnh Ân không muốn bản thân nghĩ quá nhiều hoặc nghĩ sai lệch đi khi chưa biết rõ sự thật, nhưng kinh nghiệm xương máu khiến cậu không thể nào làm ngơ được. Giả vờ như thật ngạc nhiên khi gặp được đồng học của mình ở đây, cậu bước tới:" Hữu Phục Sinh, cậu cũng ăn ở đây sao ? Thật đúng lúc, tôi cũng ăn ở đây."
Hai người không ngờ bọn họ ngồi ở góc tránh chú ý nhất cũng bị phát hiện, Ban Hạo không hổ là người có năng lực xử lý mạnh, không chỉ trên thương trường mà còn trong phạm vi đối đãi người bên ngoài, anh ta nhanh chóng nở nụ cười thương nghiệp sau khi ngạc nhiên qua đi," Là bạn học của tiểu Hữu sao?"
Thân hình người được nhắc đến lại cứng ngắc, không muốn quay lại để đối diện với bạn học của mình, nhưng rốt cuộc không thể không đối diện, nam sinh dương quang như nắng tươi vội nở nụ cười:" Tưởng ai chứ, làm tôi hết hồn, là Tịnh Ân đó hả? "
"Ừ, là tôi." Tịnh Ân híp mắt nhìn Ban Hạo, chần chừ hỏi:" Đây là..."
"Đây, đây là..." Hữu Phục Sinh còn kinh ngạc vì Tịnh Ân đang ở đây, nên chưa kịp nghĩ được gì cả, tay gãi gãi trên đầu, vẻ mặc ngốc ngốc nhìn Ban Hạo cầu cứu.
Ban Hạo nhanh chóng tiếp thu được ánh mắt của Hữu Phục Sinh, đứng dậy chìa tay, nói:" Tôi là anh họ của Hữu Phục Sinh, Ban Hạo."
Tịnh Ân như có như không liếc qua bàn tay đang chìa ra của Ban Hạo, cuối cùng vẫn nắm lấy rồi nhanh chóng thả ra," Hân hạnh, tôi là Tịnh Ân, bạn học của Hữu Phục Sinh."
" Mà tại sao anh lại biết tôi là đồng học của Hữu Phục Sinh?" Tịnh Ân vẫn chưa muốn buông tha cho sự trùng hợp này. Ban Hạo có thêm một người anh họ khi nào vậy? Theo trong trí nhớ của cậu, ít nhất là không có.
"Bình thường đều nghe tiểu Hữu kể về cậu, nó rất quý cậu, nói cậu là người duy nhất lạnh nhạt với nó..." Ban Hạo cười cười nói, vẫn không để trong lòng, ngược lại ánh mắt từ đầu đến cuối đánh giá Tịnh Ân một lát rồi rời đi. Đây là người trong lòng Mạc tổng sao?
"Anh!" Hữu Phục Sinh hợp thời cắt đi lời nói phía sau, có chút ngại ngùng gãi ót, kéo ghế ra muốn mời Tịnh Ân ngồi xuống," Nếu đã gặp được nhau thì cùng ngồi đây ăn một bữa đi, ha ha, dù sao bữa này cũng không phải tôi mời."
"Thôi không cần, tôi ở bàn bên kia, chỉ là đi ngang qua đây thấy cậu nên chào một tiếng." Tịnh Ân đẩy ghế vô, cười nhạt nói.
Chỉ là nở nụ cười bán nguyệt thôi cũng đã tiên diễm đến vậy, Ban Hạo nghĩ thầm.
Hữu Phục Sinh đã quen với thái độ lạnh nhạt lại có chút nửa vời này của cậu nên không lấy làm lạ, chỉ cười cười, khoát tay không để ý:" Vậy thì mai mốt có dịp chúng ta đi ăn cùng, tôi mời."
"Được." Tịnh Ân cũng vẫy tay, đi ra chỗ khác.
"Đó là Tịnh Đại thiếu gia mà em nói đó à?" Đợi Tịnh Ân đi khuất bóng rồi, Ban Hạo vừa húp một muỗng súp, vừa hỏi, thái độ thản nhiên nhìn như tò mò không khiến Hữu Phục Sinh nghi ngờ, chỉ nghĩ Ban Hạo thấy lạ.
"Ừm, tính cách cậu ấy đó giờ đều như vậy, anh đừng để ý." Hữu Phục Sinh vô tâm cười nói, cầm lên đùi gà còn sót lại trong chén của mình, gặm một cách thoải mái.
Ban Hạo nhìn tướng ăn như lang thôn hổ yết của cậu, không khỏi buồn cười, đẩy đẩy kính mắt gọng vàng kim loại lên, đưa thêm mấy miếng khăn lau miệng qua chỗ cậu, đồng thời cũng cảm thán, người như Hữu Phục Sinh đúng là dễ gần, dễ tiếp cận, vậy mà cũng có thể kết bạn được với vị Tịnh Đại thiếu gia khó gần kia, ngược lại, Tịnh Đại thiếu gia Tịnh Ân chẳng những không thể không tiếp nhận mà còn làm bạn được.
Đúng là có ý tứ.
(*)lang thôn hổ yết:狼吞虎嚥 ăn ngốn ngấu (như sói, như cọp),đại loại là ăn lấy ăn để.
Tịnh Ân quay trở lại bàn ăn, mấy món ăn vẫn còn nguyên, hầu như không đụng đến là mấy, Mạc Duẫn Lâm vẫn còn đang ngồi chờ cậu. Tịnh Ân ngồi xuống, cầm đũa cùng chén lên, tính gắp đồ ăn lên, vẫn thấy Mạc Duẫn Lâm ngồi nhìn mình, cậu đành nói:" Ăn thôi."
"Ừ." Mạc Duẫn Lâm cũng bắt đầu động đũa, không khí lần này không áp lực như lần trước, hai người bàn chuyện làm thế nào để đầu tư cũng như kế hoạch sắp tới.
Thấy món thịt heo thái sợi hơi xa chỗ cậu, anh đánh bạo gắp một đũa đầy thịt heo thái sợi mang qua chén của cậu rồi nhanh chóng rút đũa lại, ánh mắt thấp thỏm nhìn biểu tình của cậu, khuôn mặt vẫn cứng ngắc như cũ, như thể chuyện vừa nãy anh làm là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
(*) thiên kinh địa nghĩ:天経地義 Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.
Bàn tay cầm chén của Tịnh Ân hơi ngừng lại một chút, rồi tiếp tục ăn như không có việc gì xảy ra, nuốt xong, cậu mới ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt của Mạc Duẫn Lâm, nhìn thẳng vào đôi mắt ưng đen thẳm kia, không nhanh không chậm, nói:" Cảm ơn anh, nhưng tôi có thể tự mình gắp được, anh cũng ăn đi."
Nói xong liền cúi xuống ăn, không có ý định nói thêm gì nữa. Mạc Duẫn Lâm ừ một tiếng rồi vui vẻ ăn. Không ai biết được giờ phút này trong lòng anh đang kích động như thế nào, cuối cùng... cuối cùng người kia cũng chịu ăn đồ anh gắp qua rồi. Tuy chỉ rất nhỏ nhưng đây cũng là một bước tiến lớn cổ vũ anh trong con đường theo đuổi tình yêu đầy chông gai, đẫm máu và nước mắt rồi.
Hai người cùng đối diện nhau ăn, mỗi người mang một tâm tình khác nhau mà dùng cơm.
(*) Tôm càng cay:Tôm được nấu sền sệt với ớt và nhiều gia vị. Người Trung Quốc không nhất thiết phải dùng đũa khi ăn mà có thể bằng tay. Món này ngon hơn khi đi cùng với đồ uống lạnh như bia.
(*)Lẩu cừu: Lẩu cay Tứ Xuyên và lẩu Quảng Đông là những món rất nổi tiếng trên thế giới. Nhưng tại Trung Quốc, lẩu cừu - món ăn gắn liền với dân du mục Mông Cổ, lại phổ biến hơn, đặc biệt là miền bắc khi vào mùa đông lạnh lẽo. Nồi nước dùng được thiết kế có ống khói ở giữa để giải phóng hơi nước do quá trình đốt than bên dưới. Ngoài những lát thịt cừu mỏng tang, nguyên liệu nhúng còn có các loại thịt, hải sản và rau củ.
(*)thịt heo thái sợi : Món này xào cùng tỏi, nấm, rau củ, hạt tiêu, có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên, có vị ngọt, cay và được nhiều du khách đánh giá là dễ ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]