Beta: Khả-----
Tịnh gia chủ về đến, đưa cặp cho người hầu.
"Chào ba." Tịnh Ân lên tiếng.Tịnh Hiểu Khanh không đáp lại, chỉ mệt mỏi rút lỏng cà vạt ngồi lên sô pha.
"Chào ba, ba đã về." Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên nghe tiếng cũng ra chào hỏi.
Lần này, Tịnh Hiểu Khanh không những không đáp lời, còn cười với hai người.
Tịnh Xuyên vừa bị mất mặt chuyện hồi nãy, đắc ý trừng mắt với Tịnh Ân, còn Tịnh Minh Kha len lén vui mừng trong lòng. Cả hai không hẹn mà ác ý liếc Tịnh Ân, con riêng vốn từ đầu không xứng đứng ở đại trạch Tịnh gia, đừng nói chi là nói chuyện với gia chủ.
Tịnh Ân từ lâu đã quen với tình cảnh này, nay nhìn lại trong lòng ngoài cảm giác nguội lạnh ra thì không còn gì nữa. Cúi đầu nhếch môi cười lạnh, hoá ra, ba ruột cũng chỉ có thế, con trai bị phân biệt đối xử, bệnh không hỏi thăm, khoẻ không trông nom.
Không khí hơi trùng xuống, tạo thành hai phía đối lập rõ rệt. Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên một đứng phía sau đấm lưng một nói chuyện với Tịnh Hiểu Khanh.
Chỉ có cậu đứng riêng lẻ một mình bên cạnh lạnh mắt nhìn cảnh tượng hài hoà này cho đến khi quản gia nói bữa tối đã chuẩn bị xong.
Lúc ăn tất nhiên hai anh em Tịnh Xuyên gắp đồ ăn qua lại cho Tịnh Hiểu Khanh, đồng thời âm thầm bài xích Tịnh Ân như mọi khi. Tịnh gia khi ăn sẽ không nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng lách cách của đũa muỗng vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hoan-kiep-sua-doi-sai-lam/3440868/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.