Tịnh Ân sau khi được Phạn Thần đưa về đến trạch gia (*),bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của quản gia, cậu lên phòng nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, tay chân dang hình chữ đại ( 大 ),cậu nhắm mắt suy ngẫm.
Hôm nay quả thực có điểm khác với kiếp trước, không có sự xuất hiện của Mạc Duẫn Lâm. Hơn nữa biểu hiện của anh ta khiến cậu phải kinh ngạc, xíu chút nữa đã không kiềm được mà đứng dậy lấy tay chỉ thẳng mặt anh ta, nói thật to, anh là kẻ bội bạc, là một kẻ vô tình vô nghĩa!
Ánh tịch dương của ráng chiều còn xót lại cuối chân trời, vài vệt nắng li ti xuyên qua tấm màng cửa sổ mỏng manh làm bằng tơ lụa in những hoạ tiết nhỏ bé, chiếu lên mặt cậu nổi lên vài điểm bóng hình nhợt nhạt, tô điểm cho làn da bạch ngọc non mịn của thiếu niên, hào quang bao quanh mái tóc đen mềm mại áp sát gò má hoàn mỹ cho đến phủ hầu như thân trên của Tịnh Ân, chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết nổi bật, cậu nằm yên hưởng thụ sự bình yên vốn đã từ lâu này, chuyện vừa rồi gặp Mạc Duẫn Lâm đều bị quăng sau đầu. Một lúc sau, Tịnh Ân cào cào mái tóc ngồi dậy, bước tới bên bàn bật máy tính. Bàn tay thon dài lạch cạch gõ vài kí tự trên màn hình 'Công ty Kỷ Ức'.
Kỉ Ức - một cái tên rất quen thuộc, vừa là nơi mà cậu từng dành bao tâm huyết giúp cho người đó, nhưng những kỉ niệm vui vẻ đó chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi liền vỡ tan thành từng mảnh đâm cậu đau xót đến chảy máu.
Tình hình của Kỉ Ức vào ba năm sau như thế nào, cậu rất rõ.
Lúc đó vì nghe lời Mạc Duẫn Lâm, cũng chính vì tin tưởng cái tương lai tươi đẹp mà mình chưa thấy bao giờ, lập tức xin Tịnh Hiểu Khanh cho cậu vào thực tập tại công ty. Vốn mang danh là Đại thiếu gia, nếu không được phép làm việc ở nơi trực thuộc Tịnh gia, đó mới là việc lạ lùng, cho nên cậu liền thuận lợi tiến vào. Cậu năm đó còn đang là sinh viên năm hai xuất sắc của Đại học kinh tế - thương mại nổi tiếng, ngoài được phép thực tập, vì thành tích học tập tốt, năng lực làm việc cao, nhân duyên trong công việc không tệ, kèm theo mỹ danh ' Tịnh đại thiếu gia ', phần lớn là sự nỗ lực của cậu, nhanh chóng một mạch leo lên vị trí đủ để biết được một số bí mật của vài thành phần cấp cao của Kỉ Ức. Thêm sự ủng hộ của Mạc Duẫn Lâm - tổng tài sát phạt tứ phương của thị trường kinh doanh về mọi mặt, có Mạc Duẫn Lâm cũng như có Thiên Quân hỗ trợ sau lưng, làm rất tốt vị trí hậu phương, Tịnh Ân hằng ngày đều vui vui vẻ vẻ báo cáo mọi chuyện, kế hoạch, hợp đồng, đối tác của Kỉ Ức cho Mạc Duẫn Lâm, mỗi khi cậu nói chuyện này, anh ta thật sự lắng nghe cậu như một người anh trai mẫu mực, nghe xong còn thỉnh thoảng nở nụ cười khen ngợi cậu, khích lệ cậu có tiến bộ. Vì muốn Mạc Duẫn hài lòng hơn về mình, cậu bất chấp tất cả, bao gồm cả gia sản Tịnh gia, cổ phần và các cổ đông, mọi nguồn vốn lưu động, đều không giữ bí mật gì mà nói cho Mạc Duẫn Lâm. Với cậu, anh là người duy nhất mà cậu tin tưởng, là toàn bộ cuộc sống của cậu, cho nên cậu không nghĩ mình không cố kỵ gì với anh, có thể nói là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (**).Màn hình hiện ra vô số thông tin hiện giờ của Kỉ Ức.
Nhưng nhiêu đây chỉ là bề nổi của một tảng băng ngầm, cậu biết, bên trong Kỉ Ức còn nhiều bí mật đen tối hơn thế.
Tịnh Ân tay rê chuột, mắt dò đọc hết những gì có, cố tìm được vài mấu chốt bổ ích vào lúc này. Qua hơn hai tiếng, hầu như toàn bộ tình hình về Kỉ Ức cậu đều đã đọc qua hết một lần, một phần khắc ghi vào đầu, Tịnh Ân mệt mỏi xoay xoay eo vài cái, eo nhỏ thon uốn theo quỹ đạo bán nguyệt, nếp áo bám theo lộ ra một độ cong vô cùng quyến rũ.
Tịnh Ân khởi động tay chân một chút cho lưu thông mạch máu rồi xuống phòng khách. Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên cũng vừa đi học về tới nhà. Thấy Tịnh Ân đi xuống, hai bên đều nhìn thấy nhau, nhưng hai người Tịnh Xuyên không có ý định chào hỏi cậu, khinh khỉnh lướt qua. Tịnh Ân hạ tầm mắt, cậu tất nhiên cũng không cần cùng bọn họ nói chuyện, chỉ là bây giờ đã khác. Cậu là con trưởng của Tịnh gia, có bổn phận nhắc nhở em trai nếu bọn họ làm sai a. Mâu quang lướt qua tia sáng, Tịnh Ân theo hai người vào phòng bếp.
"Anh vô đây làm gì?" Hừ, thật chướng mắt mà, người mà Tịnh Minh Kha ghét cay ghét đắng không ai khác ngoài kẻ đã cướp mất danh vị của y.
"Làm gì ? Đây là việc của tôi, cần phải báo cáo cậu sao?" Tịnh Ân lãnh thanh đáp trả.
"Đúng là kẻ không biết điều, đi ăn ở nhà người ta còn không biết xấu hổ!" Tịnh Xuyên vừa nghe xong lập tức giận quát lại.
'Ba!' Tịnh Ân đập mạnh xuống bàn làm Tịnh Minh Kha Tịnh Xuyên đều giật mình, bọn họ chưa thấy qua Tịnh Ân như vậy bao giờ, ,ánh mắt loé hàn quang, lạnh lẽo nói:" Hay cho câu kẻ không biết điều, hay cho câu không biết xấu hổ. Vậy xin hỏi thái độ đối với anh trai của hai vị bây giờ là sao đây ? Đi học về không chào, anh trai hỏi thăm lại trừng mắt quát mắng, đây lẽ nào là vô cùng biết điều sao? Hay địa vị hiện tại của cậu khiến cậu bất mãn, vì tôi đã trở về chiếm lại vị trí của cậu nên cậu ghen tỵ coi tôi là kẻ không biết xấu hổ, hả Tịnh Minh Kha, Tịnh Xuyên?" Không phải nhường nhịn mà phải cứ nhún nhường, Tịnh Ân cậu hiểu rõ điều đó.
" Anh..." Tịnh nhị thiếu tức giận chỉ tay vào Tịnh Ân, gương mặt tức đến vặn vẹo, nói không nên lời.
" Bỏ cái tay đó xuống đi Tịnh Minh Kha. . . Đó không phải là điều mà một em trai nên làm với anh trai mình. . ." Tịnh Ân lại gần Tịnh Minh Kha, kề sát bên tai nói chỉ đủ cho ba người nghe, " Hiện tại tôi không dễ bị các người chọc nữa đâu, cho nên cũng phải biết chừng mực lại. . ."
Sau đó Tịnh Ân đứng thẳng người dậy, cười nhạt một tiếng: " Hai em trai ngoan đều nghe rõ cả chứ? "
Tịnh Minh Kha nén giận, ánh mắt như muốn đâm thủng Tịnh Ân, còn Tịnh Xuyên nắm chặt quyền muốn hung hăng xông lên lại bị anh hai giữ lại, cuối cùng hừ một tiếng bỏ đi, trước khi đi còn nghe Tịnh Ân nói thêm: " À, tốt nhất sau này gặp tôi nên gọi tôi một tiếng anh cả, bằng không. . ." Bỏ lửng câu nói, Tịnh Ân ra khỏi phòng bếp, nghĩa phần sau câu cậu không cần nói tiếp, nhưng bọn họ hiểu được.
"AA!! Đáng chết! Kẻ đáng ghét!" Vì không động thủ được với Tịnh Ân, Tịnh Xuyên tức điên cào cào mái tóc của mình, hung hăng giậm chân xuống nền nhà, Tịnh Xuyên nhỏ tuổi nhất, cũng là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, không biết kiềm chế cảm xúc, tất nhiên Tịnh Minh Kha bên cạnh sẽ không phản ứng như vậy, vốn là Đại thiếu gia, bỗng dưng trở thành Nhị thiếu, nói không tức là giả, nhưng từ nhỏ cũng đã được thấy qua vô số mặt nạ giả dối của lớp thượng lưu, biết thế nào là thức thời sẽ tốt, chỉ là hai nắm đấm siết chặt hai bên, hàm răng cắn chặt, đôi mắt hung tợn đã bán đứng y.
Đe doạ xong hai kẻ có khả năng gây rắc rối cho mình sau này, Tịnh Ân tâm tình thoải mái, muốn ra ngoài ăn một bữa cho sảng khoái, dù sao lâu lắm rồi cậu không tự thưởng cho mình. Mắt hấp háy long lanh ánh quang liêu nhân, khoé môi cong cong trên khuôn mặt thanh mỹ trẻ non trông khả ái vô cùng.
Nhưng tâm trạng vui vẻ kéo dài chưa được bao lâu, trong chốc lát lại chìm xuống đáy cốc, nhìn chiếc xe Audi đen sang trọng dần tiến vào đại trạch, Tịnh Ân không biết diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào. Tịnh gia chủ, cha ruột thật sự cũng như trên danh nghĩa của cậu, Tịnh Hiểu Khanh, đã về.
--------------
(*) trạch gia: nhà lớn có chút cũ kỹ, mang phong cách quyền thế thời xưa, thường dùng làm cơ sở nguồn gốc nơi ở của một gia tộc.
(**) tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì không nói, biết thì sẽ nói hết.
--------Tác giả: *cúi đầu* thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ của ta a.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]