Mạc Duẫn Lâm lo lắng nhìn màn hình điện thoại hiển thị một dãy số chưa lưu trong danh bạ, nhưng nó đã sớm in sâu vào trong trí nhớ, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Ngón tay có chút chần chừ không ấn vào nút gọi, chỉ sợ người kia không chịu nhận. . .
Không phải là không muốn gọi, là rất muốn, nhưng là không thể, cũng không dám . . .
Thở hắt ra một hơi, Mạc Duẫn Lâm đặt điện thoại xuống. Từ ngày đó đến giờ, anh chưa một lần gặp lại cậu, rất nhớ cậu.Tịnh Ân. . .
Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời a.
Đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa làm anh hồi thần lại, lên tiếng: " Vào đi." Người bên ngoài bước vào, thư ký đặt tập văn bản lên bàn, quay ra nói: " Tổng giám đốc, hiện tại bên đấu giá báo lại, Kỷ Ức ra giá cao để mua lại phần đất bên kia."
Mạc Duẫn Lâm không nói gì, ý bảo thư ký nói tiếp.
"Hiện giờ, phòng kế hoạch đang chuẩn bị cho hạng mục đầu tư vào resort Den Part, nghe nói lần này Hoành Kim cùng Kỷ Ức cũng có ý định đầu tư." Thư ký nói hết toàn bộ thông tin, thẳng lưng chờ nghe phân phó.
Mạc Duẫn Lâm xoay ghế đưa lưng hướng về thư ký, bản thân thì đối mặt với cửa kính thuỷ tinh trong suốt nhìn ngắm trời mây bên ngoài, hai ngón tay nâng cầm híp hai mắt lại, còn tay kia gõ nhịp nhịp vào thành tựa của ghế, thư ký biết rõ, hành động này là lúc Tổng giám đốc đang suy nghĩ nên chờ anh lên tiếng.
Ánh mắt phiêu đãng nhìn chòm mây lơ lững giữa tầng không nào đó, anh nói:" Vừa rồi Kỷ Ức đấu giá nhất định muốn cho bằng được mảnh đất đó, cho nên sẽ phải tốn không ít." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: " Chúng ta cũng sẽ tham gia vào hạng mục đầu tư này." Giọng nói trầm thấp không lạnh không nhạt, chuyện to lớn liên đới đến tập đoàn như vậy mà anh chỉ như đang giải quyết một chuyện nhỏ , thư ký nghe như vậy liền hiểu rõ ý anh, gật đầu vâng một tiếng mở cửa ra ngoài.
Ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lẽo, Kỷ Ức nguyện ý bỏ ra số tiền lớn như vậy, muốn có được mảnh đất kia, nhất định chịu không ít hao tổn, vừa còn tham gia vào hạng mục đầu tư lớn như vậy, khẳng định khó khăn hơn nhiều.
Anh nói như vậy, hành động đẩy mạnh tham gia hạng mục lần này, chính là cháy nhà hôi của, nhân lúc người gặp khó khăn mà lấn tới. Tuy gây khó dễ cho Kỷ Ức nhưng anh không định mua lại toàn bộ như kiếp trước, Tịnh Hiểu Khanh a Tịnh Hiểu Khanh, xem ra cánh tay ông ta duỗi ra cũng quá dài rồi, đây chỉ là bước đầu, anh muốn sửa chữa sai lầm trước kia thực tốt, mang nguyên vẹn Kỷ Ức trao đến tay cậu. Mạc Duẫn Lâm phóng mắt ra xa, ánh mắt thâm thúy mang theo nỗi nhớ trải dài tận chân trời, mong gió bốn phương đem tới cho người kia.
Ngày lại tiếp tục nối ngày, cuộc sống của Tịnh Ân cứ thoải mái mà trôi qua, cho đến khi nghe chính miệng Tịnh gia chủ nói :" Ba vừa sắp xếp cho con rồi. "Cậu trong lòng biết đây là ông đồng ý việc cho cậu vào làm trong Kỷ Ức, nói:" Dạ, ngày mai sau khi học xong, con sẽ qua bên đó."
" Thư ký Du đi theo con, có chỗ nào không hiểu cứ tìm anh ta." Tịnh Hiểu Khanh phân phó.
" Dạ." Tịnh Ân nghĩ thầm, lại thêm một kẻ bám đuôi giám sát cậu, cậu nhếch môi.
" Làm cho tốt, nhớ kỹ lời con nói, con là con trai trưởng Tịnh gia, đừng gây ra chuyện mất mặt nào." Tịnh Hiểu Khanh lấy giọng của một bề trên mở miệng nhắc nhở Tịnh Ân, cũng là ngầm cảnh cáo cậu đừng làm chuyện xằng bậy mang về cho Tịnh gia gánh.
"Dạ, con nhớ rõ." Tịnh Ân hạ mi mắt che dấu tình tự trong đó, nhẹ giọng đáp.
Sau cuộc nói chuyện này, cậu càng hiểu rõ hơn về bản chất thật của con cáo già đứng đầu Tịnh gia này, thầm nhắc mình càng về sau phải càng cẩn thận đối phó, tuyệt đối không thể mắc sai lầm.Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên nghe được tin Tịnh Ân được ba cho phép vào làm việc ở Kỷ Ức, lòng hốt hoảng ghen ghét không thôi, tranh thủ lúc không có mặt Tịnh Ân ở đây liền giả vờ hỏi han, nài nỉ Tịnh Hiểu Khanh, còn Tịnh Xuyên thì càng nóng nảy hơn, trực tiếp đòi vào Kỷ Ức thực tập.
"Đừng có hồ đồ như vậy! Con còn nhỏ, còn nhiều sự tình chưa rõ, làm sao ba yên tâm đem con vào Kỷ Ức ? Thực lực ra sao chính con tự hiểu, Kỷ Ức không cần những kẻ phá rối." Đáp lại lời cầu của Tịnh Xuyên là một tràng mắng nghiêm khắc của Tịnh lão gia.
"Nhưng không phải Tịnh Ân cũng được vào sao ?" Ngụ ý, Tịnh Ân cũng là kẻ phá hoại.
"Tịnh Xuyên! Ba nói con bao nhiêu lần rồi? Dù gì Tịnh Ân cũng là anh trai con, đừng có tự tiện gọi tên ra như vậy! Nếu có người biết được, còn không phải chê ba không biết dạy con, còn không phải là cười vào mặt Tịnh gia này sao?!" Vì quá sức tức giận, vì nghĩ cho sĩ diện của mình sau này, Tịnh Hiểu Khanh tức đến mức phải che lồng ngực phập phồng, thở hồng hộc, quắt mắt trừng hai đứa con mới lớn của mình.
Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên lần đầu thấy ba quát nạt nặng lời như vậy, không khỏi thức thời ngậm miệng, cúi đầu che giấu oán nộ cùng không cam lòng nơi đáy mắt.
Lát sau, khi đã ổn định xong nhịp thở của mình, Tịnh Hiểu Khanh day day trán, đè xuống khó chịu nói: "Hai đứa con cũng là con ruột của ba, ba nỡ lòng nào để các con chịu uỷ khuất, nhưng chính vì vậy, từ nhỏ đã nuông chiều chiều theo ý hai con, chưa bao giờ phải để các con chịu thiệt, nên bây giờ ngay cả một phần nhẫn nại, trưởng thành một chút cũng không có!" Nhìn hai người đứng đằng kia, Tịnh Hiểu Khanh vừa đánh vừa xoa nói tiếp: "Về phòng đi, các con suy nghĩ lại xem hành động của các con có bao nhiêu là nóng nảy, rút ra bài học cho mình."
Không muốn biểu tình không muốn trên mặt hai đứa con, ông nói xong, vẫy vẫy tay ý bảo ra ngoài. Tịnh Xuyên còn muốn nói cái gì, bị anh trai liếc mắt một cái đành rụt lại. Tịnh Minh Kha thấy vậy, biết ông đã nguôi giận, khéo léo vừa kéo tay áo Tịnh Xuyên, vừa cười hối lỗi nói: "Ba, thực sự vừa rồi chúng con nóng nảy, chưa kịp suy nghĩ trước sau đã vội vàng quyết định, cũng may nhờ có ba nhắc nhở. Ba, giữ gìn sức khoẻ, ngủ ngon."
"Ừm, các con ngủ ngon." Sau khi Tịnh Minh Kha và Tịnh Xuyên ra ngoài, nhìn cánh cửa khép lại, Tịnh gia chủ mệt mỏi thả lỏng người dựa vào thân ghế đằng sau, thở dài âu sầu khiến người ta có cảm giác như ông già đi mười tuổi.
Mu bàn tay là thịt, lòng bàn tay cũng là thịt, ông tất nhiên không phân biệt hai đứa con cùng Tịnh Ân. Những lời hồi nãy ông nói cũng không phải là giả. Thời gian còn chưa đủ, bọn nó còn quá nhỏ tuổi, chưa hiểu sự đời, ngược lại, Tịnh Ân chỉ hơn bọn chúng không nhiều tuổi lại trầm ổn hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, trong mắt Tịnh Hiểu Khanh lạnh xuống, không ngờ đứa con trai "ruột" thật sự này bản lĩnh hơn ông nghĩ, từ cách nói chuyện đến ánh mắt đều không giống như người vừa mới mười bảy tuổi.
Nhưng cho dù vậy, ông cũng quyết không cho ai ngăn cản bước đi ông đã định sẵn, càng không cho phép ai làm khó quãng đường của ông. Cho nên. . .
Tịnh Hiểu Khanh một mình trong thư phòng trống trãi, ác độc nghĩ.
Tịnh Ân, sớm phải diệt. . .
Phản xạ ánh sáng từ thân cây bút làm bằng kim loại lạnh màu bạc loé lên hình ảnh khuôn mặt Tịnh gia chủ với ý nghĩ thâm độc không hề che dấu, đâu còn giống một người cha lo cho gia đình con cái vừa nãy, càng nhìn càng rợn người.
Việc hai thiếu gia nằng nặc đòi vào Kỷ Ức, thậm chí còn suýt nảy sinh mâu thuẫn, Tịnh Ân không hề ngoài dự đoán, cậu vốn biết rõ tính cách của hai người này, ghen ghét, đố kỵ cậu bao nhiêu, kiếp trước cậu đã thử qua. Căn bản sự việc này không ảnh hưởng mấy với cậu, vì cậu chính là cố ý khiêu khích với Tịnh Minh Kha và Tịnh Xuyên, xem xem tình yêu của Tịnh gia chủ nhiều bao nhiêu, cũng xem xem sự kiên nhẫn của hai người họ là bao lâu. . .
Tịnh Ân xoay người, tròng mắt lạnh lẽo, càng thêm chắn chắn về quyết định của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]