Beta: Vũ+Khả
--------
Trong thâm tâm cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể còn cơ hội để sống lại. Không ngờ...
Tịnh Ân còn đang ngỡ ngàng nhìn cánh tay trắng nõn mịn màng, tuy có chút gầy nhưng không hề mất đi sự sống.
Cậu lẳng lặng nhìn khung cảnh xung quanh, cái phòng này, đồ vật này, quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức nhắm mắt có thể nhớ rõ vị trí từng vật một. Tịnh Ân hoảng hốt, mịt mờ. Đáy mắt mịt mù như bị làn sương mờ ảo mỏng manh lấp đầy. Cậu vốn chỉ là muốn đuổi theo chiếc xe kia một lòng muốn biết sự thực. Bất quá đổi lại là cả tính mệnh của mình. Tịnh Ân cười giễu.
Hoá ra cậu đã trao lầm tim mình cho một kẻ phản bội. Trong sát na, trái tim mơ hồ co rút lại, hiện ra cảnh cuối cùng mà cậu thấy được, cũng chính là khoảnh khắc mà cậu cảm thấy mình tuyệt vọng nhất trên cuộc đời, cho dù cái chết cũng không bằng. Toàn bộ mưa lạnh trút xuống cơ thể nhưng không thể nào lạnh thêm được nữa, vì cậu đã quá lạnh rồi, tới mức không thể dung thêm cảm giác gì được nữa, ngoại trừ bóng hình lạnh lùng đang quay lưng với cậu.
Bỗng Tịnh Ân nhớ đến một câu mà cậu từng nghe được: Yêu một người không hề sai. Cái sai là ở thời điểm, là yêu người không nên yêu.
Cậu nhớ rất rõ, năm ấy, cánh tay thon dài hữu lực kia đã nâng cậu dậy từ trong vũng bùn, là bàn tay to lớn ấm áp lúc nào cậu nghe lời đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hoan-kiep-sua-doi-sai-lam/3440864/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.