Beta: Khả
Sửa soạn cá nhân xong, Tịnh Ân từ phòng bước ra. Qua dãy hành lang vắng vẻ, xuống phòng khách. Bao năm qua, phòng khách lúc này so với thời điểm cậu trước khi trọng sinh có điểm khác biệt, trần nhà tinh xảo, phông nền màu kem ấm áp, vật dụng tương đối đắt tiền, nói rõ cho cậu biết, hiện tại Tịnh gia còn bình ổn.
Tịnh gia chủ đã ra ngoài công tác, còn Tịnh phu nhân sớm ra ngoài chơi mạt chược cùng các quý phu nhân, Tịnh Minh Kha cùng Tịnh Xuyên hiện tại đang ở trường, cho nên trong nhà chỉ còn mỗi cậu cùng vài người làm, bất quá như vậy cũng tốt. Không gặp mặt, càng đỡ phiền phức.
Nhưng mà, phiền phức không phải lúc nào muốn tránh là được. Chỉ thấy cậu vừa ra khỏi trạch môn, quản gia tỏ vẻ bất mãn nói: "Đại thiếu gia, cậu đi đâu sao không nói với tôi một tiếng." Một tiếng đại thiếu gia này còn chẳng bằng tiếng kêu một người hầu làm việc, chỉ là một đứa con hoang, có tư cách gì để gã phải coi trọng ?
Tịnh Ân nheo mắt lại, trong ánh mắt hàm chứa lạnh lùng: " Quản gia, tôi đi nơi nào cũng cần phải báo cho ông , còn cần ông phải quản lý đại thiếu gia như tôi sao ? "
Xem ra, năm đó cậu quá mức yếu đuối, đến độ một người làm công cũng có thể lên mặt được.
" Nhưng mà ... Đại thiếu gia, tôi phải báo lại cho lão gia... " Gã có nghe lầm không ? Đại thiếu gia bao năm qua luôn mặc kệ những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hoan-kiep-sua-doi-sai-lam/3440865/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.