Trước mắt cậu giờ đây là một mảnh hôn ám. Im lặng đến tịch mịch. Đây là đâu? Tại sao chỉ còn mình cậu? Không lẽ cậu đã chết thật rồi sao?
Đã chết thật rồi. Cậu nghe thấy tiếng lòng mình nói như vậy. . .
Bỗng phía trước xuất hiện vệt sáng le lói, theo bản năng cậu muốn nhìn kỹ nó hơn. Rồi dần dần, vệt sáng tưởng chừng như nhỏ nhoi kia mở rộng ra, tạo thành một mảng sáng chói mắt, tản ra một ánh sáng trắng mãnh liệt, sau đó ánh sáng kia lóe lên dữ dội. Cậu vội lấy tay che mắt lại, tránh nhìn trực tiếp màu trắng kia.
Trắng, một cách đẹp đẽ, như muốn gột rửa những gì còn sót lại của mảnh hôn ám ban nãy mang đến. Nhưng trắng như vậy, dù cho đẹp đến mức nào, cũng mang lại cảm giác trống rỗng, khó chịu đến tột cùng. Vừa mở ra, đập vào mắt là cảnh tượng mà cậu chưa thấy bao giờ, như bước vào mộng cảnh.
Yêu thương một đời, oán hận một đời, đau xót đến tuyệt vọng, cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực như huyết tàn, như phác hoạ một tình yêu âm thầm, bóng hình cô độc. Huyết hoa diễm lệ ánh lên chiếc áo trắng tinh khôi của cậu, như nhuốm thấm đẫm vô vàn vết máu thương tâm từ những vết thương rỉ máu chưa bao giờ lành lại. . .
Mưa rơi trên bầu trời xanh
Lạnh lẽo thắm vào tim ta
Hình bóng ai trong mộng
Đọng lại thành hồi ức
Lặng lẽ chờ đợi chỉ vì người . . .
Đây là hoa Bỉ Ngạn sao? Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hoan-kiep-sua-doi-sai-lam/3440863/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.