Ánh đèn lờ mờ chiếu rọi lên khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi nhễ nhại của người nằm trên giường lớn, khiến cho cô thoạt nhìn yếu đuối bất lực, đôi lông mày nhíu chặt giống như đang bị hãm sâu vào trong ác mộng.
Ôn Du Nhã bị một người đàn ông hung hăng đặt ở dưới thân, cả cơ thể bị hắn đè ép tới hít thở không thông, phút chốc máu toàn thân đều ngưng tụ, cô liều mạng dãy dụa, kêu khóc, cầu xin, cầu cứu nhưng đáp lại cô chỉ có sự cướp đoạt lạnh lẽo.
"Không cần, cứu với.. Như Nhã mau cứu em.. mẹ con đau quá.." Hai tay Ôn Du Nhã nắm chặt ga trải giường, giọng nói chói tai ở trong không khí mang theo âm điệu thê lương vang vọng.
"Buông tôi ra.. đừng đối xử với tôi như vậy.. tôi cầu xin anh.. xin anh.. huhu.." Hai tay Ôn Du Nhã không ngừng vùng vẫy trong không trung, giống như gặp phải ác mộng muốn thoát khỏi nó.
Đột nhiên khuôn mặt của người đàn ông kia từng chút từng chút vặn vẹo biến mất, cuối cùng biến thành mặt của Ôn Hinh Nhã, khi Ôn Hinh Nhã nhìn cô ta trong mắt xuất hiện vẻ xem thường và cười nhạo: "Du Nhã có nghĩa là ngọc đẹp, dù ngọc có đẹp đến đâu, thì nó cũng chỉ là một món đồ chơi.. chỉ là đồ chơi.."
"Không.. tôi không phải là đồ chơi, không phải là đồ chơi.." Giọng nói tràn đầy vẻ thê lương của Ôn Du Nhã trong nháy mắt trở nên bén nhọn muốn đâm rách màng nhĩ!
"Là cô, là cô.." Âm thanh cười nhạo độc ác không ngừng quanh quẩn ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372445/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.