Chương trước
Chương sau
Từ Thần Vũ nhìn Ôn Hinh Nhã được một người đàn ông khác bế lên xe, ở khoảng cách rất xa hắn cũng có thể cảm nhận được sự ôn nhu cùng che chở của người đàn ông kia, ngực đau nhói từng trận, hắn khom người che lại nơi trái tim, nước mắt từng giọt lại từng giọt rớt xuống, như là có thứ gì đó muốn cưỡng ép mang trái tim của hắn khoét một lỗ trống, đau đến không thể kiềm chế được.
Rõ ràng chỉ chậm hơn năm phút, lại làm cho hắn phải hối hận cả đời.
Rõ ràng là hắn đã nghĩ đến khả năng Hinh Nhã nhất định sẽ ở chỗ này, nhưng bởi vì hắn trước kia cũng chưa từng đi qua nơi này, cho nên chỉ có thể đi lang thang vô định bên trong núi tìm kiếm, thời gian từng chút một trôi qua, đem lý trí của hắn tra tấn đến sắp phát điên, hắn bất lực chờ một cuộc điện thoại từ dãy số quen thuộc, hy vọng có người biết được vị trí cụ thể của tòa nhà đá kia.
Bỗng dưng có ánh đèn xe chói mắt đột ngột chiếu sáng cả khu rừng, hắn dựa theo ánh sáng đi tới, lại bị một đám người mặc đồ đen chế trụ, trơ mắt nhìn thấy Ôn Hinh Nhã bị người ta ôm lên một chiếc xe khác!
"Ôn Hinh Nhã!" Hắn không cam lòng hướng về phía bên kia gào to, điên cuồng giãy giụa, muốn qua đó nhìn xem cô ấy đến cùng có bị gì hay không.
"Thành thật một chút cho tôi." Người đàn ông mặc áo đen đưa tay kéo lấy cánh tay hắn.
"Buông tôi ra!" Từ Thần Vũ đột ngột xoay người lại, đưa chân đá về phía người kia.
Ai ngờ thân thủ của người nọ so với hắn cũng không yếu hơn bao nhiêu, chân vừa nhấc lên liền hung hăng đá vào chân của Từ Thần Vũ.
Từ Thần Vũ đau đến mềm nhũn cả người, yếu ớt ngã xuống mặt đất, luôn luôn kiêu ngạo về thân thủ của mình, vậy mà bây giờ ngay cả một chiêu hắn cũng không tiếp được, điều này đối với hắn mà nói đúng là một đả kích không hề nhỏ.
"Ôn Hinh Nhã!" Từ Thần Vũ vô lực bò trên mặt đất, nặng nề như cự chùy (*) chìm sâu vào đất bùn bên dưới, chưa từng có một giây phút nào hắn lại thống hận bản thân mình nhỏ yếu như bây giờ.
(*) cự chùy: Là vũ khí dài có cán dài như, nối với một quả hình bầu dục có gai.
"Các người rốt cuộc là ai, muốn đưa Hinh Nhã đi đâu, tôi là bạn của cô ấy, các người hãy để cho tôi nhìn xem cô ấy rốt cuộc thế nào rồi?" Từ Thần Vũ buông bỏ kiêu ngạo của mình, ngữ khí cũng trở nên mềm yếu.
"Anh tốt nhất cái gì cũng đừng hỏi, chúng tôi là nghe lệnh tới cứu bạn của anh, đảm bảo sẽ không gây bất lợi cho cô ấy." Người đàn ông mặc đồ đen mặt không cảm xúc trả lời hắn.
Từ Thần Vũ lo lắng nói: "Tôi làm sao biết các người có gạt tôi hay không chứ? Các người hãy để cho tôi nhìn cô ấy một chút đi!"
Người đàn ông mặc đồ đen không để ý đến hắn nữa.
Ánh mắt Từ Thần Vũ chợt lóe, nắm lấy một nắm bùn trên mặt đất ngay lập tức ném về phía tên áo đen đang di chuyển, tên áo đen theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, Từ Thần Vũ nhân cơ hội này lập tức bò dậy từ dưới đất, hướng về phía chiếc xe đầu tiên mà chạy.
"Mau! Ngăn hắn lại!" Người đàn ông mặc đồ đen vội vàng đuổi theo, hướng về mấy tên áo đen khác hô to.
Tiềm năng của con người là vô hạn, Từ Thần Vũ bị mấy tên đồ đen ngăn cản trong mắt liền toát ra vẻ hung ác, mang theo khí thế không thể chống cự, đem hai tên áo đen đẩy ngã.
Lúc trước dễ dàng liền chế trụ được Từ Thần Vũ, những tên đồ đen này đều là đã coi nhẹ hắn!
"Ôn Hinh Nhã, không cần cùng đi với hắn!" Từ Thần Vũ vừa vội vàng đuổi theo vừa kêu lên.
Tư Diệc Diễm chạy vội ôm Ôn Hinh Nhã ngồi lên xe, chú ý tới động tỉnh phía bên ngoài, theo sau đó liền thấy được Từ Thần Vũ chạy nhanh tới đây.
Hắn hơi hơi nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bông tai màu hồng bên tai phải của Ôn Hinh Nhã, nước mắt ướt đẫm mi, muôn vàn cảm xúc lại bỗng chốc trở nên nhạt bớt.
Từ Thần Vũ nhanh chóng vọt tới xe chạy phía trước xe, không ngừng gõ vào cửa xe: "Ôn Hinh Nhã, Ôn Hinh Nhã, em như thế nào rồi, mau trả lời anh.."
Tư Diệc Diễm chậm rãi ấn hạ cửa sổ xe, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, một đạo ánh mắt liếc qua mang theo ánh sáng mỹ lệ: "Từ Thần Vũ!"
Từ Thần Vũ cả người cứ như vậy ngốc tại chỗ, trong xe ánh đèn sáng ngời, chiếu lên trên mặt hắn, ngoài cửa sổ xe bóng tối che phủ gương mặt hắn dần dần lui đi, lộ ra hình dáng khuôn mặt, cứ như vậy nửa sáng nửa tối, đem khuôn mặt trầm trọng của hắn soi rõ, một khuôn mặt tái nhợt đơn bạc còn mang theo một chút kinh hồn bạt vía, người đối diện lông mày sắc sảo lại mang theo vẻ sắc bén kinh người, môi mỏng hơi nhấp ẩn chứa mũi nhọn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn lại mang theo một loại hơi thở cao quý, khí thế cao cao tại thượng như người từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.
Từ Thần Vũ đột nhiên lại sinh ra cảm giác xấu hổ: "Anh là ai? Vì cái gì muốn mang Ôn Hinh Nhã đi? Tôi là bạn của cô ấy, anh mau đưa cô ấy giao lại cho tôi!"
Ánh mắt Từ Thần Vũ dừng trên khuôn mặt Ôn Hinh Nhã đang gối đầu ở trên đầu gối của người trước mắt, chỉ là cả khuôn mặt chìm trong bóng tối lại không thể nhìn rõ, nhưng mà thấy được cô ấy hình như cũng không có việc gì, hắn liền nhẹ nhõm thở phào một hơi.
"Tôi là học trò của ông cụ Mạc, lúc trước có ở lại Mạc gia, cũng từng dạy thư pháp cho Hinh Nhã một thời gian." Tư Diệc Diễm cũng không biết chính mình vì cái gì lại giải thích rõ ràng cho hắn như vậy, giống như muốn khoe khoang cái gì đó theo một cách ấu trĩ.
Hắn đã điều tra qua tiểu sử của Từ Thần Vũ, sau đó hắn được biết Ôn Hinh Nhã cùng Từ Thần Vũ ở giữa cũng có một đoạn giao tình, chính là địa vị của Từ Thần Vũ ở trong lòng Ôn Hinh Nhã lại cao hơn cả hắn, Ôn Hinh Nhã không hề biết rằng, mỗi khi cô ấy hoảng loạn đến nỗi không biết phải làm gì hoặc là thời điểm tự hỏi chính mình, đều sẽ vô thức vuốt ve mặt trên bông tai màu hồng ở tai phải.
Từ Thần Vũ, chính là người đầu tiên tạo cho hắn cảm giác bị uy hiếp, đương nhiên uy hiếp này không phải do chính bản thân Từ Thần Vũ mang lại, mà là do thái độ của Ôn Hinh Nhã đối với kẻ này quá mức phức tạp dây dưa.
Từ Thần Vũ nao nao, Ôn Hinh Nhã cũng chưa từng nhắc về người này ở trước mặt hắn: "Ông cụ Mạc không có khả năng sẽ nhận học sinh như anh, hơn nữa Ôn Hinh Nhã cũng chưa từng nhắc đến anh ở trước mặt tôi."
Người đàn ông này tuy rằng thoạt nhìn có vẻ khí khái tuấn tú, khí chất lạnh lùng đơn bạc, nhưng nhìn một cái liền biết là có bối cảnh thần bí, ông cụ Mạc hiện tại chỉ là một đại nho (*) sao có thể thu nhận một học trò thần bí khó lường như vậy?
(*) đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao.
Tư Diệc Diễm lười phải cùng hắn nói chuyện thêm, chỉ muốn nhanh chóng đưa Hinh Nhã đi bệnh viện: "Cổ Càng Hàn, lái xe!"
Từ Thần Vũ ngẩn ra, vội vàng nói: "Đừng, Ôn Hinh Nhã cô ấy hiện tại thế nào? Tôi muốn nhìn thấy cô ấy."
"Cô ấy không có việc gì, chỉ là có chút kinh sợ, đã hôn mê rồi, tôi hiện tại muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, anh đi theo xe phía sau cùng nhau đi đi!" Giọng nói lạnh tanh của Tư Diệc Diễm mang theo cự tuyệt rõ ràng, ấn nút đóng cửa sổ xe, cửa sổ xe chậm rãi kéo lên.
Từ Thần Vũ đột nhiên đưa tay đè lại nút cửa sổ, ngăn không cho cửa kéo lên, cửa số xe liền tự động hạ xuống: "Tôi muốn nhìn cô ấy!"
Chân mày Tư Diệc Diễm giật giật, tròng mắt tú lệ mang theo một tia miệt thị, bàn tay thon dài xinh đẹp thò ra ngoài cửa sổ xe, bắt lấy cổ tay của Từ Thần Vũ, nhẹ nhàng nhéo, làm cổ tay của hắn tê rần, theo bản năng buông lỏng tay ra.
Cổ Càng Hàn khởi động xe, nháy mắt liền xông ra ngoài.
Xe lướt nhanh ngang qua người Từ Thần Vũ, để lại tro bụi bám đầy trên người hắn, khiến hắn mặt xám mày tro, Từ Thần Vũ nghiến răng nghiến lợi, hắn dám đánh cược bọn họ tuyệt đối là cố ý.
Hắn tức giận đá mạnh vào thân cây ven đường: "Tên khốn!"
Nhìn xe một đường xóc nảy càng chạy càng xa, Từ Thần Vũ vội vàng chạy lên lấy xe của mình, tính toán cùng theo bọn họ đến bệnh viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.