Chương trước
Chương sau
Editor + Beta: Jenny Thảo
Trong lúc mơ mơ màng màng, Ôn Hinh Nhã hình như nghe được giọng nói của Từ Thần Vũ, giọng nói giống như xuyên từ đời trước đánh thật mạnh vào tìm cô: "Từ Thần Vũ.... Anh phải không? Anh cứu tới em sao?"
Giọng nói của cô suy yếu, đứt quãng mang theo tia run rẩy, giống như đang ở trong băng tuyết, rét lạnh đến thấu xương.
Đôi mắt hẹp dài của Tư Diệc Diễm càng lúc càng lạnh, hắn hơi cúi người xuống, ghé sát vào tai cô lẩm bẩm: "Là tôi, Tư Diệc Diễm, em quên rồi sao?"
"Từ Thần Vũ..... em lạnh!" Ý thức của Ôn Hinh Nhã giống như lục bình không rễ, giống như tơ liễu bay vô định, không tìm thấy nơi để đặt chân xuống. Trong đầu chỉ có giọng nói vô cùng sống động của Từ Thần Vũ xuyên qua sinh mạng của cô.
Sắc mặt của Tư Diệc Diễm càng lúc càng khó coi, trong lúc cô khó khăn thống khổ nhất, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là Từ Thần Vũ, mà không phải là hắn, phát hiện ra điều này khiến hắn cảm thấy bất lực và tức giận.
"Từ Thần Vũ, cho em được không...... em khó chịu, cho em....." Hô hấp của Ôn Hinh Nhã trở nên dồn dập, lồng ngực không ngừng lên xuống, cổ họng vang lên từng tiếng rêи rỉ đau đớn và hơi thở lạnh lẽo, cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Tư Diệc Diễm thấy rõ cô đang có triệu chứng nghiện ma túy thời kỳ đầu, hắn cảm thấy rất kỳ quái, Ôn Hinh Nhã vừa mới bị tiêm chất lỏng ma túy vào người, việc phát nghiện ma túy không nên xảy ra nhanh như vậy.
"Từ Thần Vũ, em khó chịu, anh cứu.... cứu em, cứu.... Cứu em....." Tay Ôn Hinh Nhã bắt đầu gãi khắp cơ thể, hai tay bóp lấy cổ mình, nằm giữa hai chân của Tư Diệc Diễm, đôi mắt mơ hồ bối rối, không ngừng trợn trắng mắt.
Tư Diệc Diễm bất ngờ nắm lấy đôi tay đang không ngừng gãi của cô: "Hinh Nhã, không có việc gì, chúng ta lập tức đến bệnh viện, em sẽ không sao đâu."
Ôn Hinh Nhã giãy giụa như điên, cất tiếng khóc tê tâm liệt phế(*): "Anh buông em ra..... Từ Thần Vũ, em cầu xin anh mau đưa cho em.... Em sắp chết rồi, mau đưa cho em..... em không muốn chết......"
(*) tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
Tư Diệc Diễm bất ngờ ôm chặt cô vào lòng ngực, cánh tay gắt gao ôm lấy cô đang trong tình trạng điên cuồng: "Ôn Hinh Nhã, em nghe tôi nói, đừng để việc nghiện ma túy phá hủy đi ý chí của em, tôi sẽ ở cạnh em."
Đôi tay của Ôn Hinh Nhã bị giam cầm ở trước ngực hắn, cô gào khóc, giãy giụa, không ngừng đáng vào ngực hắn: "Đưa cho em, mau đưa cho em..... Anh muốn em làm cái gì cũng được, đưa cho em....."
"Ưm!" Tư Diệc Diễm kêu lên một tiếng, phảng phất có thể nhìn thấy được vết thương trêи ngực hắn đang chảy máu, cơn đau đớn xém chút đã phá hủy đi lý trí của hắn.
"Thằng khốn, tên khốn khϊế͙p͙, em hận anh, em hận anh....." Ôn Hinh Nhã bất ngờ nhào vào trong lòng ngực hắn, há miệng cắn một cái ở ngực hắn, răng không ngừng dùng sức, cắn đến nỗi răng cũng phát đau, lúc này một mùi tanh nồng như gỉ sắt tan ra trong miệng cô, trong lòng cô bất ngờ dâng lên kɧօáϊ cảm được trả thù.
"Này!" Tư Diệc Diễm thở hổn hển, cánh tay gắt gao nắm chặt mép ghế bên cạnh, lộ ra khớp xương trắng bệch, mu bàn tay lộ ra mạch máu xanh lam, mạch máu trêи mu bàn tay không đồng đều đan chéo nhau.
Trong xe tràn ngập mùi máu tanh, Cổ Càng Hàn từ kính chiếu hậu thấy được tình huống ở ghế sau, máu trong người lập tức đông cứng lại: "Chín thiếu, mau buông cô ấy ra, vết thương của ngài không chịu nổi động tác mạnh như vậy đâu."
"Tập trung lái xe đi." Giong của Tư Diệc Diễm khàn khàn, mang theo giọng điệu đau đớn, như thể bị bóp ra khỏi cổ họng.
"Dát—— chi!" Chiếc xe đột nhiên thắng rấp ngừng ở trêи đường, Cổ Càng Hàn đi ra ghế sau, chuẩn bị kéo Ôn Hinh Nhã ra.
Tư Diệc Diễm bắt lấy cổ tay của Cổ Càng Hàn đang vươn tới, ngăn lại động tác của Cổ Càng Hàn: "Lái xe! Chúng ta nhanh chóng đi đến bệnh viện, tôi còn có thể chịu đựng được."
"Chín thiếu, vết thương của ngài vất vả lắm mới tốt lên được, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ chuyển biến xấu." Cổ Càng Hàn còn muốn khuyên hắn, vốn dĩ vết thương của Chín thiếu hết sức nghiêm trọng, rất vất vả mới cầm được máu, chuẩn bị bay sang Italy để chủ trì đại cục bên kia sẵn tiện tịnh dưỡng, ai ngờ Chín thiếu không màng đến vết thương của mình đã chạy đến thủ đô cứu Ôn Hinh Nhã, suốt quãng đường đi gập ghềnh như vậy vết thương của Chín thiếu chắc chắn đã nứt ra rồi, chảy không ít máu.
"Nếu cậu còn không lái xe đến bệnh viện, tôi sợ tôi thật sự chịu đựng không nổi nữa." Tư Diệc Diễm thở hổn hển, cánh tay càng ôm chặt lấy Ôn Hinh Nhã, hắn không kịp thời cứu cô, vậy bây giờ cùng cô chịu thống khổ đi!
Lúc này Cổ Càng Hàn mới ý thức được, cho dù hắn có nói như thế nào thì Chín thiếu cũng sẽ không nghe lời hắn, trước mắt chỉ có thể nhanh chóng đến bệnh viện.
Cổ Càng Hàn không hiểu tại sao Chín thiếu lại nhìn trúng Ôn Hinh Nhã, theo hắn biết thì Ôn Hinh Nhã lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, có thể nói là một đứa nhóc trà trộn đầu đường xó chợ, thật không biết điểm nào của cô đã thu hút Chín thiếu.
Chiếc xe chạy như bay trêи đường, rất nhanh đã đến bệnh viện.
Tư Diệc Diễm ôm Ôn Hinh Nhã xuống xe, động tác lớn như vậy càng làm miệng vết thương rách to hơn, một cổ đau đớn khiến chân hắn thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống mặt đất.
"Chín thiếu, để tôi!" Cổ Càng Hàn vội vàng vươn tay muốn đón lấy Ôn Hinh Nhã.
Trong mắt Tư Diệc Diễm thoáng qua một tia lạnh lẽo: "Người phụ nữ của tôi, chính tôi sẽ ôm, chỉ cần tôi còn một hơi sức, thì cũng sẽ không để người khác đụng tới cô ấy. Đây chính là đạo lý."
Tay của Cổ Càng Hàn đang vươn ra bất ngờ rụt trở lại: "Nhưng Chín thiếu, vết thương của ngài...."
Tư Diệc Diễm không để ý đến hắn, vội vàng ôm Ôn Hinh Nhã chạy vào bệnh viện.
Cổ Càng Hàn vội vàng chạy theo sau sắp xếp!
Rất nhanh Ôn Hinh Nhã được đưa vào phòng cấp cứu để kiểm tra, Tư Diệc Diễm chờ ở bên ngoài.
Cổ Càng Hàn vội vàng tiến lên nói: "Chín thiếu, miệng vết thương của ngài chảy nhiều máu như vậy, cần xử lý ngay lập tức, tôi đi sắp xếp bác sĩ, ở ngay phòng kế bên."
"Chờ một chút." Tư Diệc Diễm dựa người vào ghế cứng, cả người có chút choáng váng.
"Chín thiếu, vết thương của ngài không thể đợi lâu, bác sĩ đã tự mình kiểm tra thân thể cho Ôn tiểu thư, một chút nữa sẽ kết thúc." Cổ Càng Hàn vì tính cố chấp của Tư Diệc Diễm mà cảm thấy đau đầu.
Tư Diệc Diễm không để ý tới hắn.
Thời gian này Cổ Càng Hàn đi qua đi lại ở trước phòng cấp cứu, lo lắng bất an, thỉnh thoảng lại cố gắng thuyết phục Tư Diệc Diễm thêm lần nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, bác sĩ kiểm tra cho Ôn Hinh Nhã đi ra, Tư Diệc Diễm vội vàng hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Cô ấy không có việc gì, ngoại trừ vết thương ở trêи trán có chút nghiêm trọng thì vết thương trêи người chỉ là ngoài da thôi, cũng không có tổn thương đến xương, tôi có kiểm tra huyết thanh của cô ấy, trải qua xét nghiệm, xác thật cô ấy không có bị nghiện ma túy. Còn vì sao cô ấy xuất hiện tình trạng hưng phấn, điên cuồng, bất an, lo sợ, một loạt phản ứng của nghiện ma túy thời đầu, cũng có thể là do tinh thần bị chịu kϊƈɦ thích lớn, khiến cô ấy sinh ra phản ứng như vậy, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không còn chuyện gì nữa."
Tim của Tư Diệc Diễm lúc này mới được thả lỏng, vết thương ở trước ngực lúc này truyền đến từng trận đau đớn như thủy triều.
Bác sĩ nhăn mày nói tiếp: " Nhưng mà.... Tình huống của cô ấy lúc này rất đặc biệt, cô ấy chưa từng đụng đến ma túy, sao lại xuất hiện phản ứng này, rất có thể cô ấy đã bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng, lúc này phải nhờ người nhà từ từ chỉ dẫn cô ấy, giúp cô ấy khai thông, nếu không sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ đi vào con đường không có lối về này."
Trong lòng Tư Diệc Diễm chấn động, gật đầu với bác sĩ: "Cảm ơn!"
Bác sĩ gật đầu.
Ý thức của Tư Diệc Diễm càng lúc càng mơ hồ: "Gọi điện thoại cho ông cụ Mạc, để ông ấy đến đây chăm sóc cho Hinh Nhã!"
Nói xong, cả người hắn lâm vào hôn mê bất tỉnh.
~Hết Chương 101~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.