"Mày gạt tao, tao cùng lắm chỉ ở trên tạp chí đăng tin viết mấy bài về mày, mày liền đuổi tận giết tuyệt, nếu hiện tại tao thả mày ra thì chẳng khác nào thả hổ về rừng, mày làm sao có thể bỏ qua cho tao, nhất định sẽ trả lại cho tao một vố lớn, mày nghĩ tao là đồ ngốc sao!" Phó Thiên Dương điên cuồng rống giận, tiếng cuối cùng phát ra âm thanh bén nhọn giống như lệ quỷ cắt ngang chân trời, nghẹn ngào mà âm lãnh.
Ôn Hinh Nhã nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói của hắn đâm vào màng nhĩ, bén nhọn như đâm thẳng vào tai cô, bên tai lại truyền đến từng trận âm thanh ầm ầm vang lên: "Tôi cam đoan với ông, những lời mới vừa nãy tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối không có bất kỳ điều gì là lừa gạt ông, tôi có thể thề với trời, nếu như trong lời của tôi nói có nửa câu giả dối, tôi liền bị ngũ lôi oanh đỉnh (*) chết không tử tế."
(*) Ngũ lôi oanh đỉnh: Chết do bị trời đánh, giáng 5 tia sét xuống đầu (thiên phạt).
Phó Thiên Dương hung hăng tát một bạt tai vào mặt Ôn Hinh Nhã, trên mặt cô nháy mắt hiện lên năm ngón tay đỏ chói, tơ máu chậm rãi từ khóe miệng chảy xuống: "Tao không tin những chuyện ma quỷ, tao chỉ tin vào chính mình."
Gò má Ôn Hinh Nhã có chút nóng rát, từng chút một thiêu đốt hy vọng của cô: "Ông muốn như thế nào mới bằng lòng thả tôi ra?"
"Thả mày ra?" Đôi mắt điên cuồng của Phó Thiên Dương tựa như chớp giật, đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-thien-kim-ac-ma-tro-ve/1372442/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.