Còn chưa nói hết câu, âm thanh bỗng im bặt, bởi vì miệng Thiệu Phỉ Phỉ lúc này bị một viên giấy chặn lại rồi, là do Cố Ninh ném ra, nhanh, mạnh, chuẩn.
Các bạn học thấy thế đều trợn mắt há mồm, không thể tin được.
“Không thể nào! Tớ không hoa mắt đấy chứ? Cố Ninh làm thế sao có thể ném viên giấy vào mồm Thiệu Phỉ Phỉ chính xác đến vậy, khoảng cách là ba mét đó!”
“Cậu không có hoa mắt đâu, bởi vì tớ cũng nhìn thấy.”
“Không phải là mèo mù vớ cá rán chứ! Sao có thể ném chuẩn đến như vậy?”
“Chắc là vậy rồi!”
“…”
Đám người mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không tin Cố Ninh thực sự có tuyệt kỹ này mà chỉ nghĩ là cô mèo mù vớ cá rán.
Thiệu Phỉ Phỉ bị viên giấy chặn ngang miệng, suýt thì nuốt xuống, cảm thấy muốn ói liền vội vàng lấy viên giấy trong miệng ra, cơn buồn nôn đi qua, cô ta hét lên với Cố Ninh: “Cố Ninh, con tiện nhân này, dám chống đối tao sao?”
Cố Ninh không nói gì từng bước tiến về phía Thiệu Phỉ Phỉ, ánh mắt tối lại nhìn thẳng Thiệu Phỉ Phỉ làm cô ta thoáng chốc hoảng loạn.
Khoảng cách chỉ có ba mét, rất nhanh Cố Ninh đã đứng trước mặt Thiệu Phỉ Phỉ, không đợi cô ta kịp phản ứng lại giơ tay tát một cái vào mặt cô ta.
“Bốp!” Âm thanh cực kỳ vang dội, làm người ta choáng váng.
Cố Ninh lại dám đánh Thiệu Phỉ Phỉ? Đúng vậy, Cố Ninh không chỉ dám đánh Thiệu Phỉ Phỉ mà còn đánh không hề nhẹ, một cái tát in ngay lên gò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-nu-hoc-ba-dai-chien-thuong-truong/4410413/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.