Không chỉ Thiệu Phỉ Phỉ, tất cả mọi người ở đó đều bị khí thế của Cố Ninh dọa sợ, trong chốc lát không ai lên tiếng chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Cố Ninh buông tay Thiệu Phỉ Phỉ ra, quay người đi về chỗ của mình.
Thiệu Phỉ Phỉ sau đó mới phản ứng trở lại, ý thức được mình bị Cố Ninh đánh còn bị cô hù dọa, thẹn quá hóa giận, tức nghẹn họng.
“Cố Ninh, mày đánh tao rồi tính chạy sao? Không có cửa đâu.” Thiệu Phỉ Phỉ mắng, cầm chai nước suối trên bàn ném về phía đầu Cố Ninh.
Thấy thế, trừ vài người phía ngoài lo lắng cho Cố Ninh còn lại những người khác đều ôm tâm thế đứng xem kịch hay, cười trên nỗi đau của người khác.
Mặc dù đã phát hiện Cố Ninh không còn dáng vẻ tự ti, lầm lì, kém giao tiếp như trước đây mà trở nên mồm miệng lanh lẹ, to gan phách lối nhưng không có nghĩa là thái độ của mọi người đối với cô cũng thay đổi.
Rốt cuộc, cô có thay đổi thế nào cũng không thay đổi được sự thật cô là con gái của một gia đình nghèo, không quyền không thế.
Mà gia đình Thiệu Phỉ Phỉ lại vừa có quyền vừa có thế, Cố Ninh đối đầu với cô ta chắc chắn là không biết trời cao đất dày, đang tìm đường chết.
Với quyền lực của gia đình Thiệu Phỉ Phỉ muốn đối phó Cố Ninh chỉ cần một cái búng tay.
Cho nên đối với sự thay đổi của Cố Ninh chỉ càng làm người ta khinh bỉ.
Quay lại với chai nước suối bị Thiệu Phỉ Phỉ ném ra, Cố Ninh như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-nu-hoc-ba-dai-chien-thuong-truong/4410414/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.