Không có tiền để đến cửa hàng trang sức thì làm sao? Ai quy định không có tiền thì không được vào cửa hàng trang sức, đến cửa hàng trang sức thì phải mua đồ sao.
Nhưng mà cô ấy nhát gan, không dám phản bác, cho dù tức giận cũng chỉ có thể nén ở trong lòng.
“Nhưng mà! Người nào đó lớn lên lại có một chút nhan sắc, tự mình không thể mua được, nhưng thật ra có thể đi cặp kè người giàu có, lấy lòng họ, nói không chừng lại có tiền để mua.” Thiệu Phỉ Phỉ lại nói.
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Cố Ninh với vẻ mặt quái dị, như thể cô thực sự cặp kè với người giàu có.
Ngay cả bản thân Cố Ninh khi nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, Thiệu Phỉ Phỉ nhìn vào ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị đó, trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi.
Nhưng một lúc sau, Thiệu Phỉ Phỉ phản ứng lại, thẹn quá hóa giận, hung ác mắng Cố Ninh: “Cô đang nhìn cái gì vậy, tôi lại không có gọi tên, cô nếu tưởng đó là mình, thì đó là chuyện của cô.”
“Ồ! Tôi có nói cô đang nói về tôi sao? Tôi chỉ là tò mò, tại sao cô nói chuyện cứ nhìn tôi chằm chằm, chẳng nhẽ cô thích tôi? Nhưng sợ làm cô thất vọng, xu hướng tính dục của tôi là bình thường.” Cố Ninh nói hưu nói vượn một cách nghiêm túc.
“Phụt”
“Ha ha ha ha.”
Lời nói này vừa thốt ra, cả lớp lập tức phá lên cười, má của Thiệu Phỉ Phỉ vì xấu hổ và giận dữ mà đỏ bừng, “Bộp”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-hao-mon-nu-hoc-ba-dai-chien-thuong-truong/4410412/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.