*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Myy ____ Mặt Tô Mộ Cẩn vẫn vô biểu tình đi tới gần, cong lưng muốn đỡ cô dậy. Đột nhiên cánh tay bị đụng, Lâm Ngữ Tình theo bản năng rụt tay lại, vội vàng nói: “Không cần đâu, tự tôi có thể đứng lên được.” Tô Mộ Cẩn không nói chuyện, nhặt cây nạng rơi bên cạnh đưa cho cô, Lâm Ngữ Tình liền đỡ cây nạng đứng lên. Lâm Ngữ Tình liếc hắn một cái, chống nạng ngồi lên mép giường. “Nghe nói cô bị mất trí nhớ?” Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt hỏi. “Ừm.” Lâm Ngữ Tình dựa vào đầu giường, đôi tay đỡ cái chân phải đang bị bó thạch cao lên, muốn nâng nó lên giường. Chân phải sau khi được bó thạch cao có vẻ rất cồng kềnh, nhìn cô cố hết sức như vậy, Tô Mộ Cẩn liền đi tới. Thấy hắn tới gần, lòng Lâm Ngữ Tình nhảy dựng, nhưng không kịp né tránh, đối phương đã cong lưng, dùng tay nâng chân phải của cô lên giường. Cô theo bản năng mà cố tình cách xa Tô Mộ Cẩn, cứ cảm thấy nếu tới gần hắn thì sẽ khiến mình bị thương vậy. Đối với phản ứng của cô, Tô Mộ Cẩn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Lâm Ngữ Tình dựa vào đầu giường, Tô Mộ Cẩn xoay người ngồi trên ghế sô pha. Không gian xung quanh hai người rất an tĩnh, an tĩnh đến mức có chút xấu hổ. Lâm Ngữ Tình dựa vào dư quang nhìn hắn một cái. Hắn ngồi ở trên sô pha đã mở laptop ra, đôi môi mỏng hơi nhấp nhẹ, ánh mắt nhìn màn hình, hình như là đang làm việc. Kỳ thật, hắn cũng không muốn đến đây, chủ yếu chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cũng như vậy, lúc trước cưới Tô Dĩ Hàm hắn cũng chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Lâm Ngữ Tình nhìn đồng hồ, mới có 7 giờ rưỡi, cô vẫn chưa thấy buồn ngủ. Nhưng cứ ngồi như vậy ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ, cô liền dứt khoát cầm lấy cuốn sách bên cạnh, tiếp tục đọc. Cứ thế đến 9 giờ, Lâm Ngữ Tình đặt sách xuống, nói với Tô Mộ Cẩn đang vùi đầu vào làm việc ở bên kia: “Tôi mệt rồi, thấy buồn ngủ. Anh có thể về được rồi.” Tô Mộ Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, “Cô ngủ đi, tôi muốn ngồi đây đến sáng mai.” “Vì sao?” Cô thuận miệng hỏi. “Nhiệm vụ.” Lâm Ngữ Tình nghẹn lời, trung thực thật a. Nhưng hắn qua đêm ở chỗ này, làm sao mà cô ngủ ngon được, dù sao đối phương cũng chính là người muốn cô chết. Hôm nay sau khi nghe Liêu Thanh Thanh kể một số chuyện về Tô Mộ Cẩn xong, Lâm Ngữ Tình cơ bản đã xác định được, Tô Mộ Cẩn hy vọng cô chết, là bởi vì muốn độc chiếm tài sản của Tô gia! Nói không chừng hắn sẽ thừa dịp cô ngủ say mà làm chuyện gì đó. Căn cứ vào những kinh nghiệm xem phim trước kia, nếu vai phản diện muốn giết chết một người bệnh là điều dễ như trở bàn tay. Ví dụ như, rút ống dưỡng khí, khiến cô thiếu Oxy mà chết. Nghĩ đến đây, Lâm Ngữ Tình cảm thấy mình hô hấp có hơi khó khăn. Không không không, cô không đeo ống dưỡng khí. Lại ví dụ như, tiêm vào trong cơ thể của người bệnh một thuốc độc không mùi không vị, không có cách nào giám định ra được. Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy khả năng như vậy là rất cao. Lâm Ngữ Tình liếc liếc mắt nhìn Tô Mộ Cẩn một cái, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không thể ngủ, nhất định phải tỉnh táo, nếu không thì cô mới sống lại chưa được mấy ngày đã phải chết rồi, vậy cũng quá là đáng tiếc. Lâm Ngữ Tình cầm quyển sách lên, tiếp tục đọc. 11 giờ, cô đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nhưng thấy Tô Mộ Cẩn ngồi ở bên sô pha đằng kia vẫn còn tràn đầy sức sống làm việc, trong nháy mắt cô liền tỉnh táo lại, ở trước mặt sói đói tuyệt đối không thể ngủ! Đột nhiên, 'bang' một tiếng, xung quanh bỗng nhiên bị bao trùm trong bóng tối, Lâm Ngữ Tình bị dọa đến mức đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, “Anh, anh làm gì vậy!” Trong bóng tối, một giọng nói dễ nghe của đàn ông truyền đến, “Ngủ đi.” “A, anh ngủ đi.” Một lát sau, chung quanh an tĩnh, xem ra là Tô Mộ Cẩn đã nằm trên sô pha ngủ rồi. Bởi vì cả buổi sáng hôm nay ngồi nói chuyện với Liêu Thanh Thanh nên buổi chiều cũng không ngủ, bây giờ cơn buồn ngủ lại ập đến, Tô Mộ Cẩn cũng đã ngủ, vậy chắc giờ cô đã an toàn rồi. Sau khi Lâm Ngữ Tình nằm xuống, rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Cô mơ thấy một giấc mộng. Mơ thấy mười tám năm trước, cô quen một cậu bé ở cô nhi viện. Năm ấy lúc cô được mẹ nuôi nhận nuôi, cô mười tuổi, hắn tám tuổi. Lúc sau lại không gặp lại nữa, cho nên cô chỉ nhớ rõ bộ dáng tám tuổi của hắn. Nhưng ở trong mộng, hắn đã trưởng thành thành một cậu thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời, ăn mặc tây trang, thắt cà vạt, trên mặt còn mang theo nụ cười sáng lạn. Sau khi lớn lên, Lâm Ngữ Tình đã từng nghĩ tới việc hỏi thăm tung tích của hắn, nhưng nhân viên bên cô nhi viện cũng không giữ lại thông tin người nhận nuôi hắn, cho nên nhiều năm trôi qua, cô vẫn chưa gặp lại được cậu bé đó. Trong lúc ngủ mơ, ý thức được có người tới gần, cô đột nhiên mở mắt, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh giường. Hắn rất cao, che hết cả ánh sáng. Hắn muốn làm gì? Lâm Ngữ Tình nhìn chằm chằm hắn, cả người căng chặt. Tô Mộ Cẩn xốc cái chăn sắp rơi xuống mặt đất đắp lên người Lâm Ngữ Tình, sau đó không nói lời nào xoay người đi đến bàn trà, cầm máy tính lên ra khỏi phòng bệnh. Nhìn thấy hắn đi ra ngoài, Lâm Ngữ Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lại nghĩ, có phải là mình đã quá khẩn trương rồi hay không. Tuy rằng hắn hy vọng cô chết, nhưng khả năng hắn sẽ động thủ với cô vẫn là tương đối thấp. Tô Mộ Cẩn rời đi không bao lâu, Liễu Mỹ Chi liền tiến vào. “Mộ Cẩn đâu rồi?” Lâm Ngữ Tình chống giường ngồi dậy, “Anh ấy vừa mới vừa đi rồi ạ.” “Cả tối hôm qua nó vẫn luôn ở đây sao?” “Vâng.” Lâm Ngữ Tình nhìn Liễu Mỹ Chi, cảm thấy cần thiết phải nói cho bà ấy rằng bây giờ cô phi thường muốn cách xa khỏi Tô Mộ Cẩn, nhưng lại không thể nói thẳng, cho nên đành phải tìm lấy một cái cớ, “Mẹ à, Mộ Cẩn bận rộn nhiều việc như vậy, mẹ cũng đừng bắt anh ấy tới trông con nữa. Mẹ xem đi, tối hôm qua anh ấy phải ngủ trên sô pha, cả đêm cũng không ngủ ngon, sáng sớm hôm nay lại phải đến công ty nữa.” Để tăng thêm sức thuyết phục, Lâm Ngữ Tình còn che lại lương tâm bỏ thêm một câu, “Con, con rất đau lòng cho anh ấy.” Liễu Mỹ Chi cười cười, “Nó là chồng con, con nằm viện thì nó vất vả một chút cũng là chuyện bình thường mà.” Khóe miệng Lâm Ngữ Tình giật giật. Nếu hắn ở đây, vất vả nhất vẫn chính là cô đó a, cứ phải luôn lo lắng đề phòng hắn. Sáng sớm dì Phan đã mang theo bữa sáng dinh dưỡng đến bệnh viện, cho một nhà các cô mỗi người một phần. “Mẹ à, bác sĩ nói khi nào thì con có thể xuất viện ạ?” Mỗi ngày nằm ở bệnh viện, thật sự là quá buồn chán. Liễu Mỹ Chi uống xong một chén cháo, đặt chén xuống, dì Phan đưa cho bà một cái khăn tay để bà lau miệng, “Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói vết thương của con phục hồi không tồi, cứ ở lại bệnh viện quan sát vài ngày nữa, đến lúc đó nếu thấy vấn đề không lớn thì sẽ được về nhà.” Lâm Ngữ Tình gật gật đầu, “Vậy... cha thì sao ạ?” “Ông ấy nói muốn xuất viện với con. Như vậy cũng tốt, mẹ sẽ không cần phải chạy đi chạy lại cả hai bên nữa.” “Vâng.” Liễu Mỹ Chi để khăn tay sang một bên, cầm tay Lâm Ngữ Tình, nói những lời thấm thía: “Dĩ Hàm à, cha con lớn tuổi rồi, tim cũng không được khỏe, chịu không nổi kích thích đâu. Sau này có làm gì cũng nhớ để ý ông ấy một chút, có biết chưa?” Lâm Ngữ Tình nhấp môi, gật gật đầu. *** Tô Mộ Cẩn vừa kết thúc cuộc họp, trở về văn phòng cầm lấy chìa khóa xe đang muốn mở cửa ra, thư ký Thẩm Ngọc Nhàn liền mở cửa tiến vào, thấy hắn đang muốn mở cửa liền hỏi: “Tô tổng, anh muốn đi ra ngoài sao?” “Ừ.” Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt lên tiếng, chú ý tới một tập tư liệu trên tay cô ta, “Có chuyện gì vậy?” Thẩm Ngọc Nhàn nói: “Chỉ là có một số hợp đồng muốn cho anh xem qua mà thôi, không vội đâu, nếu anh có việc gấp thì tối nay rồi xem cũng được.” “Vậy cứ đặt ở trên bàn tôi đi.” “Vâng.” Thẩm Ngọc Nhàn nhấp môi nhìn hắn, lắm miệng hỏi, “Anh muốn đi thăm mộ chị Ngữ Tình à?” Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt lên tiếng, “Ừ.” “Em có thể cùng anh không? Em cũng muốn đi thăm chị ấy.” Tô Mộ Cẩn trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng đồng ý. Thẩm Ngọc Nhàn ngoại trừ là thư ký của hắn ra thì cũng là em gái của hắn, nhưng cũng không phải em gái ruột, chỉ là năm đó ở cô nhi viện, Thẩm Nhọc Nhàn đặc biệt dính lấy hắn, gọi hắn là anh. Năm ấy Tô Mộ Cẩn chín tuổi được nhà có tiền nhận nuôi, mà Thẩm Ngọc Nhàn vẫn ở lại cô nhi viện. Năm ấy được nghỉ hè, Thẩm Ngọc Nhàn đi làm thêm ở một nhà hàng thì gặp lại Tô Mộ Cẩn. Thẩm Ngọc Nhàn nói cho hắn, cô ta không thể học cao trung bởi vì không có tiền nộp học phí. Nhưng thành tích của cô ta rất tốt, cứ như vậy bỏ học cũng thực đáng tiếc. Tô Bân Hà đối xử với Tô Mộ Cẩn không tồi, mỗi tháng đều cho hắn khá nhiều tiền tiêu vặt, Tô Mộ Cẩn còn chưa dùng đến, vì thế liền đưa số tiền mình tích cóp được cho cô ta đi học. Thẳng đến khi Thẩm Ngọc Nhàn lên đại học, hắn ở nước ngoài xa xôi cũng hay gửi tiền học cho cô ta. Tô Mộ Cẩn đi du học trở về, Thẩm Ngọc Nhàn cũng vừa tốt nghiệp đại học, cô ta liền vào công ty hắn làm việc, trở thành thư ký của hắn. Dừng xe lại ở một cửa hàng bán hoa, Tô Mộ Cẩn vào cửa hàng vài phút, lúc đi ra cầm theo một bó hoa cúc trắng (1). (1) Hoa cúc trắng:
Lâm Ngữ Tình đã qua đời một tháng. Một tháng này, lâu lâu hắn đều đi thăm mộ cô. Thẩm Ngọc Nhàn nghiêng đầu nhìn nhìn Tô Mộ Cẩn, thật cẩn thận hỏi: “Anh, làm sao mà anh xác định được chị ấy chính là chị Ngữ Tình năm đó?” Tô Mộ Cẩn nhìn con đường phía trước, giọng nói trầm thấp: “Anh không có khả năng không nhận ra được cô ấy.” Lúc ấy, Tô Dĩ Hàm xảy ra tai nạn xe cộ, sau khi Tô Mộ Cẩn nghe thấy tin tức liền đuổi tới bệnh viện. Vừa nhìn thấy gương mặt của Lâm Ngữ Tình hắn liền nhận ra được cô, nghe thấy tên của cô hắn liền tin tưởng đó là cô. Chỉ là, hắn chưa từng nghĩ tới, bọn họ vừa mới gặp lại mà đã phải âm dương cách biệt (2). (2) Âm dương cách biệt: Người sống và người chết xa lìa nhau. *** Editor có lời muốn nói: Blackpink × Selena Gomez đỉnh quá bà con ưii ?❤ Mọi người đọc xong thì cày view giúp các chị nhé OwO
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]