Cạch
Tiếng cửa đóng trả lại cho căn phòng sự yên tĩnh vốn có ban đầu, Phó Thiên Hàn mệt mỏi thả người dài lên chiếc ghế tựa. Anh không hiểu! Thật sự không hiểu! Từ trước đến giờ anh chưa từng hận ba mình, tuy ngoài miệng ngoài mặt luôn lạnh lùng nhưng sâu trong thâm tâm anh vẫn luôn mong ông ấy sẽ để ý đến mình một chút. Vậy mà… nhiều lúc Phó Thiên Hàn tự hỏi anh có gì thua mẹ con Mạc Tuyết Anh cơ chứ? Tất cả những thứ có thể làm đều đã làm, có thể cố gắng cũng đều đã cố gắng. Phải chăng là do chính bản thân anh không phải người mà Phó lão gia để ý.
Càng nghĩ Phó Thiên Hàn càng cảm thấy mệt mỏi, đầu anh đau đến mức không chịu được, trong lòng cũng khó chịu như đang bị ai bóp nghẹn. Khẽ thở dài một hơi Phó Thiên Hàn ngồi thẳng dậy, anh đưa tay nhấc máy điện thoại rồi nhấn gọi Lưu Dịch. Chỉ vài phút sau đầu dây bên kia đã bắt máy:
- Phó thiếu!
- Lưu Dịch, ngày mai cậu tìm cách mua chuộc Bắc Huyền và Dương Liễu rồi lấy số tài liệu kia về đây.
- Phó thiếu, ngài định làm gì?
- Tráo tài liệu!
- Tại sao phải làm vậy ạ?
- Lúc nãy ba tôi đến đây, ông ấy muốn tôi hạ thủ lưu tình với mẹ con Mạc Tuyết Anh nhưng tôi không đồng ý. Ông ấy nói sẽ tự mình cứu hai người họ, cậu chỉ cần đánh tráo số tài liệu đó rồi để nó rơi vào tay ba tôi là được.
- Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-la-nguoi-anh-yeu/3569867/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.