Sau khi ổn định lại nhịp tim của cả hai, thì Nghi An lại muốn làm nữa.
Từ Khiêm bế cô lên giường, sờ vào u cốc vào cái thấy đã ướt thì anh mới đi vào.
Đêm nay cả hai trầm luân cùng nhau, hoàn toàn không biết đến việc tiết chế, chỉ biết làm thoả mãn cho nhau mà thôi.
Anh càng không muốn tha cho Nghi An dễ như vậy.
Đêm đến cứ thế trôi qua họ quấn lấy nhau không thể tách rời.
…
Sáng hôm sau.
Đêm qua cùng anh lăn lộn đến quá mức nên cả người Nghi An rất mệt mỏi, chỉ muốn ở nhà mà thôi. Từ Khiêm đi dạy, nên đã bảo mẹ Lục đến ở cùng với Nghi An, sẵn tiện chăm Nghi An giúp mình.
Mẹ Lục đến thì thấy Nghi An vẫn còn ngủ, trên người lại không mặc quần áo thì lại đỏ mặt. Cái đám nhóc này, không chịu biết tiết chế gì cả.
Nên bà lẳng lặng mà đi ra ngoài.
Nghi An ngủ đến trưa mới chịu dậy. Cả người đầy mệt mỏi vì đêm qua vận động quá sức.
Cô ấy ngáp ngắn ngáp dài rồi lửng thửng đi đánh răng. Lục phu nhân vốn mới vừa nấu cơm xong, định đi gọi Nghi An dậy thì thấy cô đang đi xuống.
“Con dậy rồi à”. Lục phu nhân cười.
“Dạ, mẹ đến khi nào vậy ạ”. Bọn họ đã quyết định giữ cách gọi bao lâu nay cho đến hiện tại, chỉ là có thêm một người ba một người mẹ mà thôi.
“Đến được một lúc rồi”. Bà nói. “Con vào ăn đi”.
“Dạ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496082/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.