Ông Từ đợi vợ mình về đã là hai tiếng đồng hồ sao. Bà bước vào nhà xách rất nhiều đồ. Thấy ông ngồi ở sô pha uống trà thì ngồi xuống nói chuyện.
Đúng lúc đó thì Từ Khiêm cũng mới vừa đến nhà. Nghi An anh không đưa đi. Mới về đến nhà thì anh lại đi tiếp.
Thấy Từ Khiêm về nhà, bà lại tức giận không muốn nói chuyện với anh cho nên đã bỏ đi. Nhưng anh đã ngăn lại.
“Con đã nói rất rõ! Nghi An mới là vợ của con, mẹ đừng tự cho mình cái quyền để mà ép buộc con mình được không”.
“Lục Nghi An đó thì có gì hay? Mẹ tìm cho con một người vợ tốt sao con lại không cần? Mẹ luôn muốn tốt cho con mà. Con thấy bọn họ mắng chửi, đánh mẹ mình ở ngoài đường, đã không ngăn lại vậy mà giờ về đây trách mẹ sao”.
“Tại vì sao mẹ bị đánh? Cái gương của Lạc Nhân đó, mẹ không thấy sao? Mẹ không thấy nó rành rành ngay trước mắt sao? Bây giờ con lại có thêm vợ cơ đấy. Vợ của con mọc ở ngoài đường chạy nhảy tung tăng đúng không? Cho nên mẹ mới kiếm nhanh như vậy.”
“Con…con dám ăn nói với mẹ như vậy sao! Từ Khiêm mẹ nuôi con lớn như vậy? Bây giờ con lớn rồi nghe lời con khốn đó mà về đây trách mẹ đúng không?”.
Hai mẹ con như nước với lửa, không ai nhường nhịn ai một chút nào.
Cuối cùng người đứng ra vẫn là ông Từ. Cũng chỉ có ông mới ngăn cuộc cãi vả này lại mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496078/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.