Tại bệnh viện.
Lục Nghiên Trung và Cố Hân hôm nay lại đi bệnh viện một lần nữa.
Lục Nghiên Trung đang bước vào trong giai đoạn điều trị tay của mình, lúc nào Cố Hân cũng ở bên cạnh anh không rời một bước.
Cô ấy luôn ghi chú lại những ngày mà anh phải điều trị, vì sợ mình quên đi.
Tay của anh đã mất đi cảm giác nên điều trị rất khó và rất khó nói có thể chữa lành hay không.
Các bác sĩ cũng đã chăm cứu cho anh rất nhiều, sau hơn ba lần phẫu thuật thì vẫn cứ như vậy, tình hình vẫn không được khả quan cho lắm.
Vết đạn cộng với việc gân tay đã bị đứt. Mặc dù bác sĩ đã nối lại, nhưng vẫn phải chờ đợi mà thôi.
“Thở dài mãi”. Nghiên Trung xoa đầu Cố Hân. “Như một bà cụ non rồi”.
“Chúng ta đi nước ngoài nhé anh.” Cố Hân đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nếu bác sĩ trong nước không hiệu quả thì đi ra nước ngoài vậy.
Biết đâu có kết quả tốt hơn thì sao.
Cố Hân cũng đã liên lạc với Thanh Nguyệt nhưng vẫn nhận được lời từ chối vì cô ấy đang bận, nên tạm thời sẽ không đi được.
Hai người từ trong bệnh viện đi ra, Cố Hân thật sự không vui. Mặc cho anh dỗ dành nhưng vẫn rất buồn.
Anh đương nhiên muốn tay mình khỏi hẳn, nhưng vẫn không có cách gì cả.
Có lẽ anh nên mặc cho số phận vậy.
Đúng lúc đó thì một dàn xe đi đến, Lục Nghiên Trung theo quán tính để Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-em-da-yeu-anh/2496077/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.