Quả nhiên trời sinh dễ thụ thai không phải hư danh.
Ta đã uống canh tránh thai rồi mà vẫn không ngăn được!
Chàng thấy động tác của ta, khẽ cười:
“Còn sớm lắm, giờ chưa sờ thấy gì đâu.”
Ta giả vờ vui vẻ: “Thật sao?”
Chàng gật đầu: “Thật đấy.”
Triệu Diễn còn vui hơn cả ta.
Dù sao chàng đã lên ngôi năm năm rồi mà hậu cung vẫn chưa có con nối dõi.
Một hoàng đế không có con, chắc chắn ngôi vị sẽ không vững vàng.
Nhưng giờ thì khác rồi, có con nối dõi rồi, chàng đã có chỗ dựa vững chắc.
“Thái y nói thai của nàng không ổn định, những ngày này, nàng hãy ở trong cung dưỡng thai cho tốt.”
Ta mỉm cười dịu dàng:
“Vâng, vậy Bệ hạ phải đến bầu bạn với thiếp.”
Chàng khẽ vuốt mũi ta.
“Trẫm nhất định sẽ không rời nàng nửa bước , canh giữ bên nàng.”
9
Miệng đàn ông, quỷ lừa gạt.
Sáng còn nói sẽ không rời nửa bước, chiều đã đi mất.
Trên bình luận lại thấy người ta thương hại hắn.
[Hoàng thượng thật đáng thương, vất vả lắm mới có con, nhà bên ngoại Hoàng hậu đã lập tức đến gây sức ép]
[Cha Hoàng hậu quá đáng quá, con gái mình không sinh được, lại uy h.i.ế.p Hoàng thượng sau khi nữ chính sinh con thì giao cho nàng ta, còn đâu công lý nữa]
[Thương Hoàng thượng quá, người ngồi trong thư phòng những một canh giờ, chắc hẳn trong lòng cũng rất khó chịu]
[Hoàng thượng không có thực quyền đúng là thảm, tôi càng lúc càng nóng lòng muốn xem cảnh Hoàng thượng lật kèo.]
Những người này thật nực cười.
Hoàng thượng ngự trên đỉnh cao quyền lực, vậy mà lại có nhiều người cho rằng hắn đáng thương?
Nhờ những tiết lộ trên bình luận, ta biết được toàn bộ hành động của Triệu Diễn.
Sau khi Tạ tướng quân, cha Hoàng hậu rời đi, hắn cứ ở lì trong thư phòng, vẻ mặt đau khổ.
Sau đó, hắn đến cung Hoàng hậu.
Hai người cãi nhau, nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý, sau khi ta sinh con sẽ giao cho Hoàng hậu.
Ta không hề bất ngờ.
Trong lòng Triệu Diễn, dù là con ruột, cũng chỉ là công cụ trao đổi lợi ích.
Nhưng bọn họ muốn, cũng phải xem ta có cho hay không.
Đứa bé này được hoài thai trong lúc ta vẫn uống thuốc tránh thai, chắc chắn không thể sinh ra được.
Sau đó, Triệu Diễn cứ đi đi lại lại trong cung, thất thần lạc phách.
Mãi đến tận đêm khuya, hắn mới đến bên giường ta, lặng lẽ nhìn ta.
Ta giả vờ ngủ, không muốn để ý tới hắn.
Hắn từ phía sau ôm ta vào lòng.
Trong bóng tối, giọng nói của hắn nhỏ gần như không thể nghe thấy:
"A Ngư, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
Ta suýt nữa trợn trắng mắt, thiếu chút nữa không nhịn được phản bác.
Sau đó, Triệu Diễn cũng thực hiện lời hứa, chỉ cần có thời gian là sẽ ở bên cạnh ta.
Ánh mắt hắn nhìn ta, càng thêm dịu dàng.
Tạ Uyển Nguyệt đến tìm hắn vài lần, đều bị hắn cự tuyệt.
Nàng ta dứt khoát cũng không đến tìm nữa.
Mùa hè dài đằng đẵng nóng bức cuối cùng cũng hạ màn.
Gió thổi qua, lá vàng chất đầy sân, sắc thu đậm đà.
Bụng ta dần dần lớn lên, các triệu chứng khác của thai kỳ cũng trở nên rõ ràng.
Ăn không ngon, ngủ không yên.
Triệu Diễn lo lắng đến mức tóc bạc đi vài sợi, tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho ta, mỗi tối trước khi ngủ còn kể cho ta đủ loại chuyện xưa.
Ta yên lặng nép trong lòng hắn, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
"Bệ hạ, hài tử sinh ra rồi, đặt tên là gì đây?"
"Chúng ta hãy đặt tên cho con đi."
Dưới ánh nến, vẻ mặt hắn chuyên chú mà thành kính:
"Mộc Ngư, Triệu Mộc Ngư."
Ta ngẩn người, ôm bụng cười ha hả.
"Làm gì có đứa trẻ nào tên là Mộc, chẳng phải ngày nào cũng bị gõ sao."
Hắn kịp phản ứng, cũng cười theo.
"Đầu óc nhỏ bé của nàng đang nghĩ gì vậy?"
Ta ôm lấy cánh tay hắn, "Mộc Ngư cũng rất hay, rất đáng yêu mà."
T
a nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, "Có phải không, Tiểu Mộc Ngư, ta là mẹ con đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]