Ta không kìm được, nước mắt tuôn rơi, đặt bát mì sang một bên, nhào vào lòng hắn, nước mắt như vỡ đê:
"Bệ hạ, A Ngư nhớ người lắm."
"A Ngư không gặp được Bệ hạ, cứ ngỡ người không cần thiếp nữa, A Ngư không muốn bị Bệ hạ bỏ rơi."
Hắn kiên nhẫn dỗ dành ta, thấy ta khóc không ngừng, liền bế thốc ta lên, từng bước một trở về cung điện.
Trong bóng tối, bước chân hắn vững vàng, như đã hạ quyết tâm điều gì.
"A Ngư, trẫm hứa, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi nàng."
Ta ôm lấy cổ hắn.
"Kinh thành rộng lớn, hoàng cung cũng mênh mông, A Ngư chỉ có Triệu lang."
Bước chân hắn khựng lại, siết chặt ta hơn.
Thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối, sẽ thu được kết quả ngoài mong đợi.
Ít nhất sau đêm nay, tình cảm của Triệu Diễn dành cho ta sẽ càng sâu đậm hơn.
Suy cho cùng, chẳng ai có thể cự tuyệt một người phụ nữ đã cùng mình trải qua gian khổ, lại yêu mình hết lòng.
Ta nghĩ, đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được tình yêu thuần khiết như thế này.
Quả nhiên đúng như ta dự đoán.
Hơn nửa tháng sau đó, Triệu Diễn hoặc là không đến hậu cung, nếu có đến, thì sẽ luôn nghỉ lại cung của ta.
Ta bẻ ngón tay đếm xem bao lâu nữa thì Tạ Uyển Nguyệt sẽ không nhịn được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-doi-nay-ta-khong-nghe-ai-ca/3741657/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.