Giữa không gian hư ảo không có lấy một điểm sáng, chỉ chứa mỗi bóng tối vô tận bất ngờ xuất hiện một điểm sáng. Một bóng hình màu đỏ lơ lửng trôi dạt giữa không trung.
Nữ tử áo đỏ từ từ mở mắt ra, nàng mơ hồ chớp mắt một vài lần rồi chậm rãi ngồi dậy. Cố Lạc Khanh ngước mặt lên đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó lại cuối xuống nhìn đôi tay mờ ảo đang phát sáng của mình. Ngoại trừ bản thân nàng đang phát sáng ra, mọi thứ còn lại đều bị bóng đêm vô tận bao lấy.
Đầu óc Cố Lạc Khanh có chút mơ hồ, một lúc lâu sau nàng mới nhớ ra là mình đã chết rồi.
Cố Lạc Khanh đưa tay lên vuốt lại mái tóc đang rối bời, sau đó từ từ đúng dậy.
Nhìn bóng đêm vô tận trước mắt, Cố Lạc Khanh vô thức đi về phía trước. Nàng bước đi trong vô định, không có điểm bắt đầu, không có điểm dừng, cũng chẳng có điểm kết thúc.
Cố Lạc Khanh vừa chậm rãi bước đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thật tăm tối, đơn độc và trống rỗng. Bị giam ở đây tới vĩnh hằng là hình phạt của ta sao?"
•••
Chẳng biết Cố Lạc Khanh đã bước đi trong bao lâu, nơi này không có chút ánh sáng nào, nàng cũng chẳng thể phân biệt được thời gian, chỉ biết bước đi trong vô định trong bóng tối mênh mông.
Bỗng nhiên, phía trước nàng xuất hiện một điểm sáng le lói. Ánh sáng ấy không ngừng phát triển, càng lúc càng lan nhanh hơn.
Cố Lạc Khanh nheo nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dich-nu-phu-thua-tuong-chi-muon-song-yen-on/2840676/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.