Tại một căn phòng rộng lớn trong Tể tướng phủ. Ánh đèn lồng ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, lư hương phía góc phòng đang tỏa hương nghi ngút bao phủ cả căn phòng rộng lớn trong hương thơm thanh nhã ấm cúng.
Tiểu Cố Lạc Khanh ngồi ở bàn tròn giữa căn phòng đang được tì nữ cẩn thận bôi thuốc vào vết thương trên lòng bàn tay. Mặt nữ hài vẫn bình thản như chẳng càm nhận được chút đau đớn nào. Nữ hài hướng đôi mắt to tròn nhìn Vân Nhã Tịnh đang đứng cách một khoảng giận dữ giáo huấn phu quân mình:
"Cố Bắc Văn, rốt cuộc chàng đã dạy cho Tiểu Khanh cái gì vậy hả? Cái gì mà muốn có thứ gì thì bằng mọi cách phải có được? Có ai dạy nhi nữ mình như vậy không? Chàng dạy Tiểu Khanh cái quái gì vậy chứ!?!"
Vân Nhã Tịch vừa đưa bàn tay trắng trẻo mịn màng lên nhéo nhéo vành tai Tể tướng vừa hung hăng nói.
"A...a...đau quá. Phu nhân à, nàng bình tĩnh một chút nghe ta giải thích đã...a...đau...là lỗi của ta...ta biết sai rồi mà. Xin phu nhân nàng đại nhân đại lượng tha cho ta đi."
Tai Cố Bắc Văn cũng đã đỏ hết cả lên, ông nhẹ giọng xin Vân Nhã Tịch tha lỗi.
Vân Nhã Tịch lại giáo huấn Tể Tướng thêm chút nữa rồi mới hừm lạnh một tiếng rồi buông vành tai đỏ ửng của ông ra.
"Hừm...chàng còn không mau lại nói chuyện rõ ràng với Tiểu Khanh đi."
Tiểu Cố Lạc Khanh gương mặt lạnh lùng ngước nhìn người phụ thân đang từ từ đi về phía mình. Cố Bắc Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dich-nu-phu-thua-tuong-chi-muon-song-yen-on/2840673/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.