Do trong phòng khá tối, Giang Tiêu Nhiên không nhìn rõ xung quanh, vì vậy cảm xúc bị phóng đại cực hạn, nhịn không được mà đẩy anh một cái:
- Người lớn nhà anh đâu?
- Không có, anh ở một mình.
- Ở một mình? - Cô khiếp sợ - Sao anh không nói sớm?
- Nói sớm thì em có đi theo anh à?
Cô bị chặn họng, dừng một chút lại hỏi:
- Bắt đầu từ khi nào anh ở một mình?
- Mấy năm trước rồi.
Giọng của anh có chút buồn bực.
Sau khi nổi tiếng, có rất nhiều tin đồn về gia đình anh, nhưng anh bảo vệ gia đình mình rất tốt, không hề có tin tức chính xác nào được đưa ra, vì vậy Giang Tiêu Nhiên chưa bao giờ chắc chắn về hoàn cảnh nhà anh.
Anh ở một mình? Tại sao lại ở một mình? Lúc trước nói chuyện với Lý Gia Viên chẳng phải có nói thành tích xuống cấp là liên quan đến việc nhà sao?
Nhận thấy sau lưng có vật gì đó vướng vướng, Giang Tiêu Nhiên mò lấy, thì ra là công tắc, liền nhấn mở đèn.
Ngôi nhà bảy tám chục mét vuông, phong cách trang trí theo kiểu đơn giản, tông màu trắng đen làm chủ đạo, nhưng mọi thứ rất đầy đủ. Có phòng ngủ chính và phòng ngủ cho khách, toilet cũng ngăn nắp, phòng bếp thì có một ít rau xanh.
Trên ghế salon có hai cái áo khoác và một chiếc áo lông, một cái gối và một tấm chăn lớn. Trên bàn bày nhiều đồ ăn vặt, nhạc phổ, vở bài tập và bút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-den-truoc-khi-than-tuong-noi-tieng/2316772/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.