Sau khi giúp ông lão lên chuyến xe tiếp theo, Thiệu Hân Đường còn tranh thanh toán tiền xe, nên cuối cùng đổi thành ông lão phải cảm ơn cậu.
Hai người chậm rãi đi theo con đường lát đá trong sân ga, thái dương cũng chậm rãi nhô lên khỏi đường chân trời, dần dần soi tỏ thế giới này…
“Nghĩa phụ, chúng ta mau trở lại đi, xe lửa sắp chạy rồi.” Nhiếp Kiện An nói nhỏ với Thiệu Hân Đường, nhóc cũng không biết hiện tại có cho người khác biết hai người là người quen được hay chưa.
Thiệu Hân Đường xoa xoa đầu Nhiếp Kiện An: “Kiện An hôm nay làm rất tốt.”
“Không tốt chút nào, con sợ muốn chết!” Nhiếp Kiện An chu chu miệng nói. Bây giờ hồi tưởng lại tình hình lúc tối, chân nhóc muốn nhũn cả ra, không biết lúc đó làm sao mà đứng được. Cậu nhóc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, sùng bái nói với Thiệu Hân Đường: “Nghĩa phụ, người rất là bình tĩnh, con còn nhìn không ra khác thường. Con chỉ không hiểu, sao Diêm phó quan lại thả chúng ta?”
“Nói thật, ta cũng không biết.” Thiệu Hân Đường năm tay cậu nhóc: “Đi! Nghĩa phụ đưa con đi ăn, chúng ta không đi xe này nữa, chúng ta mua hai vé khác.”
Hai người tìm được một gia đình mở quầy bán bánh bao, tại quán nhỏ đơn sơ, mỗi người ăn bốn cái bánh nhân thịt trắng trắng mềm mềm, uống thêm một chén cháo nóng, cuối cùng cũng tròn bụng ấm thân. Thiệu Hân Đường làm việc cẩn thận, e ngại quay lại chuyến xe lửa ban đầu sẽ xuất hiện vấn đề, nên quyết định mua hai vé của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215867/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.