Cảm giác may mắn vừa rồi của Thiệu Hân Đường đã bay biến sạch sẽ. Tiếng nói của Diêm Lượng vang lên trong nháy mắt khiến cậu chạm đến đáy tuyệt vọng.
Cậu chỉ muốn nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Bởi vì gót giày của Diêm Lượng đạp lên sàn xe bằng sắt, từng bước như dẫm lên ngực Thiệu Hân Đường càng lúc càng gần.
Tiếng bước chân này, lực đạo này, tiết tấu này, Thiệu Hân Đường nghe nửa năm đã vô cùng quen thuộc. Lần đầu tiên cậu nhận ra, một ngày nào đó, những âm thanh quen thuộc cũng có thể dẫm nát lòng mình.
Thiệu Hân Đường tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cậu khẩn cầu, cầu một phần trăm, một phần triệu khả năng, Diêm Lượng sẽ không nhận ra mà bỏ qua cậu.
Nhưng khi cậu nghe tiếng bước chân quen thuộc dừng lại bên người mình, Thiệu Hân Đường cảm thấy trời sẽ sập xuống. Cậu chậm rãi mở mắt. Ngay lập tức đối diện với ánh mắt thâm trầm của Diêm Lượng.
Thiệu Hân Đường mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói được lời nào. Cậu cứ tuyệt vọng như vậy nhìn Diêm Lượng, chờ hắn nói: “Tìm được người rồi, đưa về.”
Không đợi Diêm Lượng mở miệng, Tề Chí Quốc đã cau mày hỏi Diêm Lượng: “Người này có vấn đề sao?”
Thật ra vừa rồi Tề Chí Quốc bảo Thiệu Hân Đường về chỗ ngồi, không hoàn toàn vì lý do về gặp mẹ lần cuối. Phần lớn là do hắn không nghĩ như Thiệu Hân Đường lại là nam sủng nhỏ bé đang chạy trốn của Vu Chiến Nam.
Bởi vì, người chưa từng gặp qua Thiệu Hân Đường đều có chút hiểu lầm bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-dan-quoc-chi-tu/1215866/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.