Đại Đồng được hai người đưa về nhà, bà nội Lưu cả đêm lo lắng, chạy ra đón vào. Bà nội xem từ đầu đến chân, kiểm tra nó có bị thương hay không, thím Giang từ đầu đã nhìn thấy vết thương bị rớm máu trên trán Đại Đồng, vội đem hộp sợ cứu đến.
Lưu Diệp Minh nhìn bà nội Lưu băng lại vết thương cho Đại Đồng, lúc này mới có thể thả lỏng hai vai.
Lưu Diêp Minh: “Bà đừng lo lắng nữa, Đại Đồng nó không sao cả.”
Bà nội Lưu lên tiếng quở trách: “Thằng ranh này, con đi đâu cả đêm không mò về vậy hả.”
Đại Đồng cười cười không nói gì. Trần Đình Y mới bảo nó thứ đó đưa cho bà đi. Nghe vậy, Đại Đồng móc trong túi ra một xấp tiền, nhét vào tay bà nội Lưu: “Bà, con xin lỗi vì đi mà không báo về. Cái này bà hãy giữ đi, sau này con đi làm, tiền đều đưa bà hết.”
Bà nội Lưu nhìn mớ tiền có tờ chẵn, tờ lẻ trong tay, hai mắt rưng rưng, đầy chua xót. Từ sau khi ba mẹ Lưu Diệp Minh mất, bà toàn là người phải đưa tiền ra cho vợ chồng Lưu Thịnh, tiền Lưu Diệp Minh gởi về cũng vào tay bọn họ. Giờ bà đã đi gần hết cuộc đời, mãi mới có thể tìm lại được chút an ủi đã mất từ lâu.
Bà nội Lưu: “Cái này là con vất vả mới có được, đừng học theo Diệp Diệp đưa tiền cho bà. Con còn trẻ còn cần tiền tiêu. Bà già cả rồi, những thứ này bà không cần nữa.”
Đại Đồng nghe vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3393537/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.