Lưu Diệp Minh không ngờ ở đời này, ngoài bà nội ra vẫn còn có người nói yêu thương mình, cảm giác trống rỗng khi thiếu mất tình thương từ cha mẹ bỗng chốc được lấp đầy.
Lưu Diệp Minh cuối đầu khẽ nói: “Con… con cảm ơn.”
La Hạnh Tư mỉm cười: “Con mau ăn đi.”
Bữa cơm trôi qua đầy vui vẻ, sự hòa hợp trong cử chỉ và lời nói khiến người khác cảm giác Lưu Diệp Minh thật sự là con của họ.
Lúc này bà nội Lưu gọi đến, Lưu Diệp Minh cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Bà nội Lưu bên kia giọng gấp gáp: “Diệp Diệp, Đại Đồng nó đi đâu mất rồi, từ hôm qua đến nay nó chưa về nhà.”
Lưu Diệp Minh nghe xong, đứng bật dậy, khiến ba còn lại cũng giật mình theo.
Lưu Diệp Minh: “Bà hiện tại vẫn ở nhà phải không?”
Bà nội Lưu “ừ” một tiếng.
Lưu Diệp Minh vừa nói vừa chạy ra ngoài: “Bà ở nhà cùng thím Giang với cô Trương, con ra ngoài tìm nó.”
Trần Đình Y vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lưu Diệp Minh cầm khẩu trang đeo lên: “Đại Đồng qua nay không về nhà, tôi đi tìm em ấy.” Nói rồi quay sang phía vợ chồng nhà họ Trần: “Con xin phép đi ra ngoài ạ.”
Trần Đình Y lấy từ trên giá xuống chiếc nón kết đội lên cho Lưu Diệp Minh: “Tôi đi cùng cậu.”
Cả hai chạy khắp các con phố lớn nhỏ, chỉ mong Đại Đồng chỉ lởn vởn quay đây. Nó chỉ mới lên thành phố không bao lâu, đường xá vẫn chưa quen được, những nơi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cuu-vot-hinh-tuong-khong-thanh/3393536/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.