Tần thị như nổi điên lên, quăng mạnh hộp xuống đất, sau đó lảo đảo bước ra ngoài.
“Phu nhân!”
Tiểu nha đầu đang đứng chờ bị dọa không nhẹ, nhất thời không biết phải làm sao, đành phải nhanh chóng đuổi theo.
“Phu nhân nhà ngươi đi đâu vậy? Nữ nhân kia là ai?”
Lưu Nhất Thanh giữ nàng ta lại, hỏi.
“Chắc là phu nhân tới Đông viện ……”
Tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ nói, “Thu di nương ở đó.”
Lưu Nhất Thanh đã hiểu, Thu di nương này chắc là tiểu thiếp của Ôn Tư Nguyên, bây giờ Ôn Tư Nguyên đã mất, tình cảnh của nàng chắc cũng không tốt lắm.
“Mau đưa bọn ta đi xem!”
Lưu Nhất Thanh thúc giục.
Lúc ba người tới cửa Đông viện, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của nữ nhân:
“Cứu mạng! Giết người! Cứu mạng ——!”
Lưu Nhất Thanh không kịp nghĩ nhiều, đá văng cửa đang hờ khép ra, kết quả lại thấy Tần thị nắm tóc một nữ nhân trẻ tuổi, một tay khác không chút do dự đánh vào mặt nàng ta, miệng lẩm bẩm:
“Đều tại con hồ ly tinh như ngươi! Chính ngươi đã hại ta gia môn bất hạnh!”
Miệng của nữ nhân đó đã rỉ máu, Lưu Nhất Thanh thấy thế, vội vàng giữ chặt Tần thị lại, túm bà ta sang một bên, lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì thì từ từ nói, ban ngày ban mặt sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387556/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.