“Đắc Nguyệt lâu mở bao lâu rồi?”
Ninh Hàn nhìn cách trang hoàng của phòng bao, hỏi.
“Chuyện này tại hạ cũng không rõ lắm, nhưng mà Đắc Nguyệt lâu là tửu lầu lâu đời của Nhạn Châu, chắc cũng phải mấy chục rồi.”
Lưu Nhất Thanh rót cho mình chén trà, “Lúc phụ thân của tại hạ còn trẻ thì đã có tửu lầu này rồi, lúc đó có đủ món, giá cả thì phải chăng. Không giống như bây giờ, một mâm điểm tâm phải đến năm, sáu lượng bạc, quá đắt, thật sự không nổi mua.”
Hắn nói xong, lúc này mới ý thức mình cằn nhằn trước mặt Ninh Hàn không tốt lắm, xấu hổ ho khan, hỏi:
“Vương gia nghĩ thế nào?”
Ninh Hàn nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, nói:
“Bây giờ phải biết Đắc Nguyệt lâu có Bàn Ninh Châu không, nếu có thì đã bị người Đạt Nhĩ Càn lấy đi chưa, chuyện này rất quan trọng.”
“Nhưng ngài đã từng nói bọn Đạt Nhĩ Càn giết người là để hả giận, vụ ở Đắc Nguyệt lâu cũng giống mấy vụ trước, đều có người chết. Nếu vậy thì Bàn Ninh Châu sẽ không ở Đắc Nguyệt lâu chứ”
“Không.”
Ninh Hàn nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ một lát, quay đầu nói, “Không giống.”
“Người Đạt Nhĩ Càn biết Ôn Tư Nguyên đã đi cầm Bàn Ninh Châu, sau đó sẽ rất loạn, bọn chúng không chờ nổi, chỉ có thể tìm khắp các hiệu cầm đồ. Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387557/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.