“Có thể giúp người ta điều khiển tiểu quỷ?”
Lưu Nhất Thanh nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ, “Ôn lão gia có tin không?”
Tần thị bi thương gật đầu:
“Ông ấy thề thốt với ta là nhìn thấy thật, sau đó thì mua viên ngọc đó, bình thường cũng không cho ai chạm vào, ngay cả ta cũng không được phép.”
“Thế sau đó ai nói cho ngươi biết viên ngọc này là điềm xấu?”
“Là một lão đạo sĩ.”
Tần thị cầm khăn lau khóe mắt, đã không còn kích động như lúc trước nữa, “Vị đạo sĩ đó ngao du bốn phương, khi tới nhà của ta khất thực thì đã chỉ về hướng Tây Bắc, nói trong nhà có đồ xui xẻo, phải ném đi ngay, nếu không sau này chắc chắn sẽ gặp họa lớn.”
“Ta nghe vậy thì hoảng hốt, thư phòng của lão gia ở hướng Tây Bắc, viên ngọc mới mua mấy hôm trước đặt ở đó. Nhưng lão gia nghe vậy thì nổi giận, đuổi ông ta ra ngoài. Ta đã khuyên lão gia chuyển viên ngọc đó cho người khác, ít nhất thì cũng đừng để ở nhà, nhưng ông ấy không nghe, kết quả…… Kết quả là……”
Nói đến đây, mắt Tần thị đã ngấn lệ, cúi đầu dùng khăn lau đi.
“Xin phu nhân nén bi thương.”
Lưu Nhất Thanh an ủi, quay đầu nói nhỏ với Ninh Hàn, “Viên ngọc này chắc là Bàn Ninh Châu bị thất lạc! Đúng là đi tìm chẳng thấy, không tìm thì lại thấy ngay*.”
*Đạp phá thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387555/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.