Ninh Hàn không chờ nàng trả lời, hắn lui về phía sau một bước, trên mặt vô cảm, lạnh nhạt nói:
“Đây là phủ Tri châu Nhạn Châu, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi, lập tức xoay người, đẩy cửa ra ngoài.
Cách cửa đã có tuổi không bị đóng thật mạnh, mà vẫn được đóng lại nhẹ nhàng như thường, nhưng Tiêu Ngữ lại cảm nhận được rõ sự thất vọng vô bờ của Ninh Hàn.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, ngơ ngác quỳ gối trên giường, rất lâu sau, suy sụp ngồi xuống, trong lòng rối rắm.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, trời đã gần sáng.
Tiêu Ngữ xoa mặt ép mình vui lên, còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, nàng cần phải tỉnh táo.
Rửa mặt qua loa xong, Tiêu Ngữ thay quần áo thị nữ đưa tới, rồi ra ngoài.
Hạ nhân trong phủ đã sớm bắt đầu làm việc, đi tới đi lui dưới mái hiên, có lẽ là không nhận ra nàng, lúc nhìn thấy cũng chỉ hành lễ qua mà rồi lại đi vội.
Tiêu Ngữ nhất thời sững sờ tại chỗ, Ninh Hàn đưa nàng tới đây, mà bây giờ Ninh Hàn không ở đây, nàng thậm chí còn không biết nên đi đâu.
Lúc nàng đang ngây người, một giọn nói dịu dàng truyền đến:
“Tiêu tiểu thư dậy sớm vậy ạ?”
Nàng nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào lại xuất hiện một nữ tử trong viện, nàng ta đi xuống bậc thang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387554/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.