Tiêu Ngữ mở mắt trên một chiếc giường êm ái.
Trong phòng nội huân hương an thần, hương thơm khiến người ta yên tâm. Cạnh giường có một cái cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn ra là mấy giờ.
Đầu giường treo màn lụa màu vàng nhạt, bên ngoài có ánh sáng chiếu vào, phản chiếu bóng người cao lớn đang cầm sách.
Tiêu Ngữ nhắm mắt lại, ý thức cũng dần thức tỉnh, đã biết mình đang ở đâu.
Lúc nàng chống tay muốn ngồi dậy, mới phát hiện người mình bủn rủn mệt mỏi, xương cốt như bị nghiền qua, đành phải nằm xuống.
Người ngồi phía trước nghe được tiếng vang lập tức đứng dậy, vén màn lụa lên, cúi người hỏi:
“Sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Tiêu Ngữ lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn:
“Giờ nào rồi?”
“Vừa qua giờ Dần,” Ninh Hàn nhỏ giọng nói, “Còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Chàng……”
Tiêu Ngữ còn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại ngứa ngáy, vừa mới nói một chữ đã vỗ ngực ho.
Ninh Hàn cầm ấm trà trên bàn lên, rót một chén trà nóng, đỡ vai Tiêu Ngữ đút cho nàng uống.
Hơi nước làm cổ họng đã ẩm ướt hơn, Tiêu Ngữ chậm rãi uống hết chén trà, cầm chén trà trong tay. Ninh Hàn vẫn ôm nửa người nàng, Tiêu Ngữ cũng không nhúc nhích, mềm mại dựa vào người hắn.
“Đỡ chưa?”
Tiêu Ngữ “Ừ” một tiếng, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-cung-truc-ma-vuong-gia/3387553/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.