Ngoài thành, sâu trong rừng rậm, Ân Ly một thân y phục đỏ sẫm tóc tai bù xù chạy như điên, nội lực đã hao hết, chỉ cố hết khí lực cuối cùngcủa bản thân mà chạy cố khống rơi nước mắt. Bên trong sảnh ánh mắt mọingười thương hại, xem trò cứ quẩn lên trong đầu nàng, Triệu Mẫn cườinũng nịu, kiều mị xảo ngôn, Trương Vô Kỵ nhìn có vẻ bất đắc dĩ nhưngtrên mặt lại phảng phất thương tiếc quyến luyến thiên kim, không mộtkhắc nào khiến nàng không thống khổ khó chịu.
Vốn tưởng rằng gả cho Vô Kỵ ca ca, hắn thương nàng, yêu nàng, thíchnàng có thể giúp cuộc đời bất hạnh của nàng một chút vui vẻ, bớt đi khổsở, có thể khiến người phụ thân hận không thể giết chết nàng, không vừamắt nàng có thể hối hận, hối hận không đối xử tốt với mẫu thân, khôngyêu thương nàng, kết quả lại đổi lấy một nỗi nhục lớn hơn, khiến nàngthân bại danh liệt, danh nhục giang hồ.
Rốt cuộc sức lực đã tiêu tan hết, nàng yếu đuối ngã gục xuống mộttảng đá. Nơi này trừ nàng không còn ai khác, có thể không cần giả bộkiên cường, thống khoái khóc một hồi. Ông trời hình như cũng cảm nhậnđược bi thương của nàng, mưa phùn nhẹ nhàng hạ xuống, phảng phất nhưmuốn an ủi vết thương lòng, phảng phất như muốn khóc cùng nàng, Ân Lylại đắm chìm trong đau khổ, khóc cho bản thân sao? Là vì thơ ấu bấthạnh? Là vì mẫu thân chịu khổ? Là vì phụ thân nhẫn tâm? Là vì mẫu thânsớm mất? Là vì tuổi nhỏ phải đi sống nhờ? Là vì Kim Hoa bà bà mình coilà người thân lại nhẫn tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/1620988/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.