Chương trước
Chương sau
Tống Thanh Thư chưa bao giờ oán hận mình như vậy, ngày thường bướngbỉnh không chăm chỉ luyện võ, khiến hắn khi đuổi theo Ân Ly không thểgặp được nàng trước, làm dịu đau buồn cho nàng. Rời khỏi quán nhỏ đuổitheo, võ công và khinh công của hắn không kịp với Trương Vô Kỵ, chờ hắnđuổi đến phía xa xa, chỉ thấy nha đầu xấu xí của hắn òa khóc nức nởtrong lòng Trương Vô Kỵ hai má sưng đỏ, mắng phụ thân nàng, mắng A Ngưuca, mắng Trương Vô Kỵ.
Nha đầu xấu xí, nha đầu xấu xí của hắn, hắn sao có thể nghĩ như thế,nha đầu kia xấu như vậy, nàng là vị hôn thê của Trương sư đệ, làm saolại có thể là của hắn? Tống Thanh Thư nhìn hai người phía xa, thất hồnlạc phách lảo đảo rời đi, mờ mịt đến một khách sạn gần nhất, lần đầutiên không để ý hình tượng, vứt luôn phong phạm, ôm bình rượu to uốngừng ực.
Trong lòng mù mịt, tại sao nhìn thấy nha đầu xấu xí trong lòng vị hôn phu của nàng lại khổ sở như vậy? Loại khổ sở này khiến hắn không thởnổi, tim giống như bị một con dao sắc mài qua mài lại, vừa đau vừa chuaxót, thậm chí hắn còn nảy sinh một ý nghĩ độc ác, muốn đem cốt nhục duynhất của Ngũ sư thúc kia hung hăng tra tấn, muốn giết hắn, muốn cho hắnthân bại danh liệt. Ngón tay Tống Thanh Thư nắm chặt lại một chút, vòrượu đang cầm vỡ toang, mảnh vỡ rơi loảng xoảng xuống đất.
Tống Thanh Thư hơi giật mình nhìn bàn tay còn nguyên vẹn không chúthao tổn, trong lòng dâng lên một nỗi bi ai, vì sao hắn muốn dùng đau đớn để ngăn cản ác ý trong lòng cũng không xong? Hắn cớ sao lại phải đaulòng như thế, hắn không phải sớm biết nha đầu xấu xí kia đã có ngườitrong lòng rồi sao? Biết nha đầu xấu xí cùng người trong lòng nàng đãđịnh hôn ước, vì sao nhìn thấy hai người cùng một chỗ, một khắc kia lạikhổ sở như vậy?
Là vì Trương Vô Kỵ không chung tình với nha đầu xấu xí mà bất bìnhsao? Vậy tại sao nghĩ đến Trương Vô Kỵ thích quận chúa Thát tử kia trong lòng ngược lại có chút vui vẻ? Tống Thanh Thư một ngụm lại một ngụmuống lại uống, mặc kệ càng uống càng say, mặc kệ phải quay về khách sạncủa mình, chỉ cảm thấy giờ phút này hắn mong muốn nhất là không nhìnthấy nha đầu xấu xí kia nữa.
Một trận say mèm kết thúc vào đêm khuya, trên đường cấm đi lại, tiểunhị khách sạn lôi Tống Thanh Thư vẫn đang ôm chặt bình rượu ném ra cửavào màn đêm tối om. Trước khi mê man, trong lòng hắn lại thực rõ ràng,chỉ cười nhạo chính mình, tỉnh đi thôi, đồ nhát gan! Không phải là yêumột người quái dị hay sao? Yêu một nữ tử ma giáo, yêu vị hôn thê của sưđệ, yêu một nha đầu xấu xí đã có ý trung nhân, yêu liền yêu, vì saokhông dám thừa nhận?
Yêu, thì ra là yêu, Tống Thanh Thư ôm bình rượu, nằm trên mặt đấtnhìn trăng sáng trên cao, mắt say lờ đờ, thể xác và tinh thần đều đônglại, đắm chìm trong phát hiện mới. Thì ra hắn yêu nha đầu xấu xí, thì ra Tống Thanh Thư yêu Ân Ly, đây là cảm giác yêu sao? Vừa đau đớn vừa chua xót nhưng trong tim lại ngọt ngào, trong ánh mắt lờ đờ của Tống ThanhThư hiện lên một tia cười khổ, trong đầu nhớ lại thời khắc quen biếtnàng trước đây, từng chút từng chút, nghĩ đến cô bé khẩu xà tâm phậtkia, Tống Thanh Thư nặng nề ngủ.
Sau mấy ngày hắn cũng không quay về khách điếm, biết rõ tâm sự củabản thân lại càng tuyệt vọng, không muốn gặp nàng. Mỗi giờ mỗi khắc hắnchỉ muốn đắm chìm trong men say của rượu mới có thể không nhớ đến nhữngsuy nghĩ, bận tâm vô dụng, càng có thể trong mộng được gặp nàng, nhớ lại từng chút từng chút, đôi khi hắn thật muốn nếu hắn không phải cái gì mà đại hiệp chính phái đệ tử Võ Đang thì tốt rồi, như vậy có thể quangminh chính đại mà cướp nàng về, chẳng sợ trong lòng nàng không có hắn.
Từ thiếu hiệp phong tư trác tuyệt lưu lạc thành một con ma men thậtsự rất nhanh, không có một chút phong thái nào, ngày này qua ngày khácsay lúy túy, không biết bao lâu đến một ngày, Nhị sư thúc tìm thấy hắn,đưa hắn về đầu tiên là dần cho một trận, lại ném vào sông đào bảo vệthành cho tẩy rửa sạch sẽ, cho đến khi không còn ngửi thấy mùi rượu mớithôi. Sư thúc không hỏi hắn vì sao lại biến thành như vậy, chỉ nói nếuhắn uống say thêm một lần nữa sẽ đánh gãy chân.
Nhị sư thúc ngoài mặt không thèm quan tâm đến hắn, chỉ chăm chăm điHào Châu, nhưng trên đường lại âm thầm giúp hắn bốc thuốc chữa cho cáidạ dày do gần đây uống quá nhiều rượu mà tổn thương, lại truyền cho hắnnội công tâm pháp điều dưỡng lục phủ ngũ tạng, tứ chi kinh mạch bị haotổn, khiến Tống Thanh Thư nhớ lại mình vẫn là đệ tử Võ Đang, trên cóThái sư phụ, phụ thân và các sư thúc cần hắn hiếu kính, dưới còn các sưđệ, sư điệt cần hắn dạy dỗ, lúc này mới tạm thời không nghĩ đến vếtthương lòng, dốc lòng học tập với Nhị sư thúc.
Nhưng đến Hào Châu hắn mới biết, Nhị sư thúc dẫn hắn đến hội họp vớiphụ thân và các sư thúc khác, thì ra là vì Minh giáo ở Hào Châu đạithắng, Bạch Mi Ứng Vương, Tả Sứ, Ngũ Tán Nhân nhân việc vui mà tổ chứcluôn hôn lễ cho giáo chủ cùng thiên kim của Thiên Ưng giáo. Nhị sư thúctừ núi Võ Đang phụng mệnh Thái sư phụ mang theo quyển kinh Thái CựcQuyền do Thái sư phụ tự tay viết đến chúc mừng, lễ vật còn lại do phụthân bọn họ sắm sửa. Hắn không ngờ Thái sư phụ lại yêu thương Trương VôKỵ như thế, ngay cả Thái Cực Quyền tâm huyết sáng chế cả đời đều tặngcho Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ, thật sự không có cách nào khiến TốngThanh Thư không đố kỵ ngươi được, người con gái hắn thích trong lòng chỉ có ngươi, trưởng bối của hắn đều yêu thương ngươi nhiều hơn, thật sựkhiến cho lòng người vô pháp cân bằng.
Gặp lại Ân Ly, nàng đang ôm Lôi Tuyết ngoài sân chơi đùa. Trạch việnnày là một tòa nhà lớn của người Mông Cổ khi nghĩa quân tấn công HàoChâu chiếm được, giàu có nhất nhì Hào Châu, qua mấy ngày nàng sẽ thànhthân với Trương Vô Kỵ ở đây. Tống Thanh Thư thở dài, cố ép mình khôngnghĩ đến việc này nữa. Thích thì sao chứ? Hắn không thể như Trương sư đệ không cần cố kỵ điều gì, có thể sau khi tình chàng ý thiếp với quậnchúa Thát tử lại quay sang thành thân với nha đầu xấu xí coi như khôngcó chuyện gì ngay được.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn nàng trong hoa viên, lúc này Ân Ly mặcmột bộ y phục đỏ rực, thân hình thướt tha, dung nhan đã hoàn toàn hồiphục, xinh đẹp mê người đứng trong bụi hoa, quả nhiên người còn đẹp hơnhoa, nhưng đôi mày hơi hơi nhăn lại, gọi tới gọi lui Lôi Tuyết đang leotrên cành cùng nàng chơi đùa.
Ân Ly lúc này võ công đã không kém, nhĩ lực cũng tốt, Tống Thanh Thưmới tiến đến vài bước, nàng nghe tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Thư, nhất thời đôi mày giãn ra, mặt hớn hở nói:
“Ta nghe nói mấy vị đại hiệp của Võ Đang đều đã đến, đoán ngươi cũngđến cùng. Ê, quỷ đáng ghét, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Ta cùng Vô Kỵ ca ca đợi ngươi mấy ngày cũng không thấy bóng dáng, sau nhận được tinHào Châu chiến thắng mới đến đây.”
Tống Thanh Thư cô đơn cười, không biết nên nói gì cho tốt, trong lòng lại không nói lên lời, đành ôm Lôi Tuyết, một bên dùng nó làm sự chú ýcủa mình dời đi, một bên tự nhiên đáp lại, đương nhiên đề tài vẫn làtránh nặng tìm nhẹ.
“Nha đầu xấu xí dù xinh đẹp lên nhưng tính vẫn vội vàng như vậy, hỏinhiều câu một lúc có mệt không? Ngày đó ta có một số việc cần làm, lạithấy Trương sư đệ đuổi theo ngươi, việc đã rất gấp nên không kịp chào đã phải đi rồi.”
Ân Ly không nghĩ nhiều, gặp được Tống Thanh Thư, lo lắng nhiều ngàycũng thả lỏng, lại thấy Tống Thanh Thư chỉ lo chơi đùa cùng Lôi Tuyết,trong lòng không hiểu vì sao quýnh lên, mở miệng:
“Ê! Đến chúc mừng ta có mang theo lễ vật không? Ta nói cho ngươi nè,Lôi Tuyết là của ta, ngày đó ngươi để nó ở khách sạn, không cần nó nữa,về sau nó là của ta.”
“Không được, Lôi Tuyết ta không cho ai hết, ngày đó ta cũng khôngphải cố ý, mà dù nếu ngươi không mang nó đi, bằng bản sự của nó, nhấtđịnh có thể tìm được ta. Về phần lễ vật, ngươi thật muốn sao?” (Tống Thanh Thư nhận vơ, Lôi Tuyết của Chỉ Nhược, của you bao giờ?= =)
Tống Thanh Thư nghe Ân Ly hỏi lễ vật, tim lại đau nhói, ánh mắt chămchú nhìn Ân Ly, lại thêm Ân Ly nói hắn bỏ lại Lôi Tuyết, trong lòng lạihổ thẹn, nhất thời thấy mất mát vô cùng.
Ân Ly thấy Tống Thanh Thư nhìn thẳng vào mắt nàng, tim đập mạnh, chỉcảm thấy ánh mắt hắn tựa hồ truyền đến cho nàng một thứ cảm giác mãnhliệt, trong lòng bất giác thấy ê ẩm, không quan tâm đến lễ vật hay tranh Lôi Tuyết nữa, lo lắng bắt lấy cánh tay Tống Thanh Thư hỏi:
“Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Tống Thanh Thư nhìn Ân Ly lo lắng cho hắn, rốt cuộc bất chấp tình cảm của hắn có thể bị lộ ra, giữ lấy hai vai Ân Ly hỏi:
“Nha đầu xấu xí, ngươi biết rõ Trương sư đệ cùng quận chúa Thát tử dây dưa không rõ, vì sao lại đồng ý thành thân?”
Ân Ly khó có lúc thấy Tống Thanh Thư bộ dáng không khống chế được như lúc này, nghe hắn hỏi trong lòng mờ mịt một chút, mới đáp lời, khôngphát hiện ra trong giọng mình cũng không chắc chắn lắm:
“Đó là Triệu Mẫn đơn phương tình nguyện, Vô Kỵ ca ca biết ta hận nhất là không chung tình, hắn đồng ý sẽ đối với ta toàn tâm toàn ý, ngày đóVô Kỵ ca ca không phải cự tuyệt nàng sao?”
“Ngươi tin, tin lời hắn nói, vậy ngươi tin ta sao? Ngươi nhìn ta, ngươi hiểu chứ? Hiểu lòng ta chứ?”
Tống Thanh Thư không kìm được cảm xúc, trong mắt tràn đầy tình ý không chút che giấu.
Ân Ly nhìn Tống Thanh Thư như vậy, muốn rời mắt, thoát khỏi tay hắnlại có chút luyến tiếc, không khỏi trầm mặc không nói gì. Một lúc lâu,nàng thấy Tống Thanh Thư tuy rằng đã tỉnh táo lại lại không chịu nói gì, trong mắt đều là đau đớn, thấp giọng hỏi:
“Tống đại ca, huynh giận ta sao?”
“Ta không giận muội, ta là tự giận mình, biết rõ muội sắp thành thân còn nói ra những điều này.”
Tống Thanh Thư nản lòng buông tay, xoay người sang chỗ khác, sợ sẽ nhìn thấy nàng chán ghét mình.
Ân Ly đến trước Tống Thanh Thư, nhìn hắn, nghiêm cẩn nói:
“Tống đại ca, huynh đã cứu ta, ta vạn phần cảm kích, huynh đối tốtvới ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên. Không phải là huynh không tốt, là ta đã thề, đời này chỉ yêu một người, Vô Kỵ ca ca hắn đã nói là toàn tâmtoàn ý với ta, ta nên tin tưởng hắn, ta sẽ không làm một người giống phụ thân, gặp một người lại yêu một người. Ta biết huynh rất tốt, nhưngchúng ta gặp nhau quá muộn, nếu là sáu năm trước ta gặp ở Hồ Điệp cốc là huynh, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý với huynh.”
Ân Ly nói xong những lời mà chính nàng cũng không rõ, xoay người chạy đi, không muốn nhìn thấy Tống Thanh Thư giận nàng.
“Nha đầu xấu xí, muội không sai, muội nói đúng, yêu một người vốn làphải toàn tâm toàn ý, muội sẽ thành thân, làm sao có thể để lại cho tamột sinh lộ mập mờ không rõ? Khiến lòng ta không chết, càng thêm thốngkhổ.”
Tống Thanh Thư ôm Lôi Tuyết, quay người rời khỏi hoa viên, ngượchướng Ân Ly, hắn tuy nói lời rõ ràng nhưng bóng dáng thật cô đơn, khôngnhìn thấy xa xa phía sau, Ân Ly nhìn thân ảnh hắn, không cảm thấy bàntay mình nắm chặt bị gai hoa đâm vào chảy máu.
Võ Đang sau khi đến rồi, lục đại phái võ lâm trừ Nga Mi đều ào àomang lễ vật cùng chúc mừng, còn có các bang phái thế gia lớn nhỏ trêngiang hồ đến dự, một là xem mặt mũi của Trương Tam Phong và Võ Đang, lại thêm hiện giờ Minh giáo thắng thế, gần đây chiến thắng liên tiếp, mọingười nói rằng đến chúc mừng, kỳ thực đều là muốn tạo quan hệ.
Qua vài ngày gần như tất cả đã đông đủ, đến ngày rằm tháng ba, đúnggiờ lành, người trong Minh Giáo từ trên xuống dưới ai ai cũng thay quầnáo mới. Lễ bái thiên địa được sắp xếp ở sảnh đường, treo đèn kết hoa,trang trí rực rỡ. Bức thiếp trên có bốn chữ “Giai Nhi Giai Phụ”* củaTrương Tam Phong tự tay viết được treo ngay chính giữa, bản kinh TháiCực Quyền được đặt trong một hộp thiếp vàng trên bàn chủ vị.
*Giai nhi giai phụ: vợ chồng tốt đôi.
Tống Viễn Kiều làm chủ hôn đằng trai, Ân Thiên Chính làm chủ hôn đằng gái, vốn nên là phụ thân Ân Ly là Ân Dã Vương đứng ra, bất đắc dĩ haicha con này một người hận sâu như biển, một người không chịu chấp nhận,lại không trải qua kiếp nạn sinh tử, quan hệ giữa hai bên đều không cócách nào mềm xuống, cha và con cứ như kẻ thù. Hôn lễ này dĩ nhiên hai ca ca của Ân Ly sẽ không đến, ở rịt lại chiến trường, Ân Dã Vương tuy cótới nhưng mặt mày cáu kỉnh như có ai nợ hắn mấy trăm vạn lượng.
Thiết Quan đạo nhân làm tổng tuần hành của Hào Châu, thống lãnh bộ hạ trong Minh Giáo đi vòng quanh để phòng kẻ địch có thể lẻn vào quấy phá. Thang Hòa đốc suất tinh binh nghĩa quân trấn đóng ngoài thành để ngựđịch.
Sáng hôm đó quan khách các phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Côn Lôn, Không Động đều đến phòng khách. Giờ thân là giờ tốt, pháo hiệu nổ đìđùng khắp nơi, hôn lễ chính thức bắt đầu.
Người giang hồ cũng không câu nệ tất cả các quy củ, Ân Ly lại mộtlòng không chịu được gả từ Thiên Ưng giáo, thừa nhận Thiên Ưng giáo lànhà mẹ đẻ, đành phải bỏ đi nghi thức đón dâu. Đến giờ lành tất cả cácquan khách đều đến đại sảnh, theo tiếng xướng của người lễ sinh, Du Liên Châu và Thường Ngộ Xuân đưa Trương Vô Kỵ mặc áo tân lang đỏ thẫm bướcra.
Tiếng đàn tiếng sáo trổi lên, tám chàng trai và thiếu nữ trẻ tuổi của Thiên Ưng giáo theo sau Ân Ly yểu điệu đi ra ngoài đại sảnh. Ân Ly thân mặc đại hồng cẩm bào, đầu đội phượng quan, áo khoác màu cánh sen, mặtche khăn đỏ, dáng hình mềm mại, hai người là biểu huynh muội, ai nấy đều khen ông trời tác hợp, lang tài nữ mạo, thật là xứng.
Trong tiếng nhạc réo rắt, nam tả nữ hữu, tân lang và tân nương đứng sánh vai. Người lễ sinh cao giọng xướng:
“Nhất bái thiên địa.”
Trương Vô Kỵ và Ân Ly quỳ xuống chiếu hành lễ. Chờ hai người đứng dậy, người lễ sinh lại cao giọng:
“Nhị bái cao đường.”
Trương Vô Kỵ và Ân Ly cúi lạy trước Tống Viễn Kiều và Ân Thiên Chínhngồi ngay ngắn ở vị trí cao đường, hai người thản nhiên nhận lễ. Phíasau, Tống Thanh Thư, Ân Dã Vương sắc mặt cùng khó coi, chẳng qua tâm tưmỗi người một khác. Tống Thanh Thư nắm chặt tay, đốt xương vang rắc rắckhiến Tống Viễn kiều nhíu mày quay đầu nhìn, Tống Thanh Thư vội mở tayra, nỗ lực thả lỏng cơ thể.
Chờ hai người đứng dậy, người xướng lễ lại hô:
“Phu thê giao bái.”
Hai người theo lời chuẩn bị cúi xuống.
“Khoan đã!”
Ngoài cửa lớn, một giọng nói nũng nịu vang lên, một bóng xanh thấpthoáng, Triệu Mẫn mặc y phục Hán màu xanh, búi tóc kiểu người Hán cườikhúc khích bước vào sảnh. Quần hào vừa thấy nàng ta, lập tức có tiếng xì xào la lối nổi lên. Trong Minh Giáo cũng như các môn phái không ítngười bị nàng làm khó, không ngờ lại dám một mình vào nơi hiểm địa.Những người nóng tính đã toan tiến lên động thủ.
Dương Tiêu trừng mắt trách Thiết Quan đạo nhân, hắn là Tổng tuần hành của Hào Châu vậy mà để quận chúa Thát tử này lông tóc vô thương xôngvào mà không biết, thực mất mặt. Dương Tiêu rốt cuộc thông minh hơnngười, nhìn tình hình bên dưới, làm loạn lên thì hôn lễ cũng bất thành,đúng ý của yêu nữ, tức thời giơ ngang hai tay, quát lên:
“Hãy khoan! Hôm nay là ngày vui của giáo chủ tệ giáo và thiên kimThiên Ưng giáo, Triệu cô nương quang lâm chúc mừng tức là khách của tệgiáo. Xin các vị nể mặt Thiên Ưng giáo và tệ giáo, để những chuyện đãqua sang một bên, đừng vô lễ với Triệu cô nương. Xin Triệu cô nương quabên này ngồi xem lễ, xong rồi tại hạ sẽ mời cô nương ba chén rượu nhạt.”
Dương Tiêu thấy quần hào đã tỉnh táo lại, lúc này mới nói mời ngồi và kính rượu, trong lòng phỏng đoán lần này Triệu Mẫn sẽ bày ra quỷ kế gì, dẫn theo bao nhiêu binh mã, rượu và thức ăn đều trải qua kiểm tranghiêm ngặt, chắc chắn không có vấn đề, mà những người khác đều nhìnTriệu Mẫn thù hận, những người từng bị nàng cắt ngón tay chỉ cảm thấytay nhói đau, thù hận trong lòng không cách nào giảm đi được.
Bên kia Thiết Quan đạo nhân cảm thấy oan uổng, nhưng người xông vàocũng là sự thật, vội nháy mắt với Bành Oánh Ngọc, hai người vòng ra hậuđường xem xét xem Triệu Mẫn liệu dẫn theo bao nhiêu cao thủ. Tra khôngra thủ hạ, ngược lại tìm ra một đám thám tử của Triệu Mẫn, không có bọnhọ trợ giúp, Triệu Mẫn sao có thể bình an tiến vào thành Hào Châu? Chỉtiếc cho đám thám tử trung thành này, kết quả không cần nói nhiều, Triệu Mẫn cũng đã coi bọn họ như người chết.
Bên trong đại sảnh, Triệu Mẫn y phục người Hán xinh đẹp mê người mỉm cười nói:
“Tôi có vài câu muốn nói với Trương giáo chủ, nói xong là đi ngay, ngày khác hãy xin làm phiền quí vị.”
“Triệu cô nương có chuyện gì đợi hành lễ xong nói cũng không muộn. Lễ này chỉ cần một cái cúi đầu nữa, không chậm trễ được.”
Dương Tiêu nhìn mọi người trong sảnh thần sắc biến hóa, Tống ViễnKiều và Ân Thiên Chính sắc mặt khó coi, Ân Dã Vương cùng các đường chủthấy giáo chủ không rõ đại cục, trên mặt bày ra vẻ cảm kích động tìnhlại không nỡ cự tuyệt, thầm nghĩ trong lòng, Trương giáo chủ chung quytuổi còn nhỏ, không nhìn ra gian kế của yêu nữ, chỉ sợ nghĩ rằng yêu nữkia vì hắn, không ngẫm lại xem trước mặt bao nhiêu người, làm ra việc gì giang hồ đều biết, uy danh cũng mất hết. Tính tình như vậy thật sựkhông thích hợp làm giáo chủ, nhưng người như hắn, có thể kết hợp lựclượng của Võ Đang và Minh giáo, lại võ công cao cường, người theo kịpthật sự không có, vì nghiệp lớn phản Nguyên, vẫn là nghĩ cách đi! Dù sao con người chẳng ai toàn vẹn, ai có thể không phạm sai lầm?
Triệu Mẫn nghẹn lời, sắc mặt khó coi, hai mắt như oán rưng rưng nhìn Trương Vô Kỵ, nói:
“Một khắc cũng là chậm trễ, vậy thì bái lạy này đã muộn rồi.”
“Chúng tôi hôm nay đã hết sức dùng lễ chủ khách, xin Triệu cô nương nên tự trọng.”
Dương Tiêu và Phạm Dao hai người nhìn nhau, lại thấy Trương Vô Kỵkhông thể thừa nhận nhìn Triệu Mẫn, liền tiến lên nói chuyện, Phạm Daokéo Trương Vô Kỵ một chút, hai người đều hiểu là Triệu Mẫn hôm nay cố ýgây rối, vậy mà Trương Vô Kỵ nhìn không ra, lại còn muốn dây dưa, vôluận thế nào đều phải lập tức ngăn cản, miễn cho chuyện vui thành xấuhổ, mọi người đều không vui. Phạm Dao bình thường không giỏi ăn nói,Dương Tiêu đành chủ động tiến đến, lạnh giọng nói, hắn định bụng nếu như Triệu Mẫn cố tình quấy rối bôi nhọ, sẽ lập tức ra tay điểm huyệt nàngđể chế ngự rồi tính sau.
Triệu Mẫn nhìn một vòng trong sảnh, chỉ thấy một nam tử trung niên có màu tóc giống với Khổ đại sư nhưng anh vĩ tuấn mỹ hơn nhiều, không tìmthấy Khổ đại sư đâu, trong lòng thất vọng, nàng chỉ biết Khổ đại sư dung mạo thật bị hủy mà không biết khuôn mặt đó đã được Chu Chỉ Nhược chữakhỏi, trong lòng lo lắng.
Đại hôn của giáo chủ Minh giáo, hắn thân là Hữu sứ là lại không đến,quả nhiên là nàng tính sai, thiếu một trợ lực, rõ ràng là thám tử nói có Phạm Hữu sứ trong thành mà. Không tìm được Khổ đại sư, bố trí hắn hỗtrợ, nhìn mọi người ai nấy trợn mắt thù hận, nàng cũng không quản sợhãi, cố giữ cho mặt bình tĩnh nói với Trương Vô Kỵ đang đứng cạnh Ân Ly:
“Trương Vô Kỵ, ngươi là giáo chủ Minh Giáo, nam tử hán đại trượng phu, nói ra có giữ lời không?”
Trương Vô Kỵ và Ân Ly đều mặc áo cưới đỏ sẫm, khiến Triệu Mẫn mắt đau, tâm cũng đau.
“Ta đã nói ra, tự nhiên là sẽ giữ lời.”
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn tới, tim đã sớm đập thình thình, nhìnTriệu Mẫn ánh mắt oán hận, dung nhan xinh đẹp, thầm muốn bước đến ai ủinàng, nhưng Ân Ly bên cạnh lại im lặng không chút động tĩnh, so với khóc nháo la hét ầm ĩ càng khiến hắn sợ hơn, nhớ đến lời oán hận của Ân Lytrên thuyền, mấy bạt tai nàng đánh hắn ở Đại Đô, nhớ mình đã đáp ứngnàng, chỉ mong Dương Tiêu có thể vãn hồi thế cuộc, dịu ngọt khuyên nàngbỏ đi, bỗng nghe nàng hỏi đến mình đành lên tiếng trả lời.
Triệu Mẫn nhẹ nhàng cười, đến bên Trương Vô Kỵ quay xung quanh hắnhai vòng, đánh giá thân cẩm bào đỏ sẫm hắn đang mặc, chậc chậc mấytiếng, cho đến khi Trương Vô Kỵ mắt hiện lên chột dạ mới nói:
“Ngày trước ta cứu mạng cho Ân lục thúc của ngươi, ngươi bằng lònglàm cho ta ba chuyện, quyết không bội ước, có phải thế không?”
Nói chuyện cũng không thèm nhìn đến Ân Ly đứng một bên, trong đầunàng vẫn nghĩ Ân Ly làm nha đầu bên cạnh Kim Hoa bà bà, hờn giận thấtthường, bệnh nói lảm nhảm, vậy mà Tạ Tốn lại thích nàng ta. Nàng tự nhận dung mạo hơn người, dĩ nhiên không đem một đứa con gái xấu xí xem vàomắt, chỉ e ngại giữa hai người có quan hệ biểu huynh muội.
“Đúng thế. Cô bảo ta đi mượn thanh đao Đồ Long cho xem, ta đã giúp rồi, hiện giờ bảo đao đã về tay Nga Mi.”
Trương Vô Kỵ nghe đến ba việc kia, lòng lại nổi lên giận dữ, thươngtiếc Triệu Mẫn ái mộ hắn cũng biến mất không ít, ngữ khí lạnh hơn nhiều.
Mấy chục năm qua, trên giang hồ đều quan tâm đến thanh đao Đồ Long“võ lâm chí tôn” kia ở đâu, nghe đến đã vào tay Nga Mi, nhất thời ai nấy đều kích thích, tuy nhiên hôm nay Nga Mi không ai đến, lời Trương Vô Kỵ vô pháp kiểm chứng, vì thế người người đều ầm ĩ bàn tán. Lúc này Trương Tùng Khê cao giọng mỉa mai:
“Triệu cô nương ban ân, Võ Đang không ai dám quên, tuy rằng Triệu cônương hạ độc sư đệ, đệ muội của ta, bức Vô Kỵ trung hậu thành thật làmcho cô ba việc không trái đạo hiệp nghĩa, đứa cháu này của ta dĩ nhiêngiữ lời làm được cho cô.”
Ngữ khí bình thản, thanh âm lại đem mọi ồn ào ầm ĩ dẹp xuống, khiếnđại sảnh yên tĩnh lại, người người bội phục nhìn Trương Tùng Khê, chiêuvừa rồi của hắn đủ để nhận thấy nội công đã cực thâm hậu. Trương Vô Kỵcảm kích nhìn Trương Tùng Khê, Dương Tiêu, Phạm Dao nhẹ nhàng thở ra,biết hôm nay có một câu nói này của Trương Tùng Khê, cho dù xảy ra vấnđề gì, thể diện của Minh giáo, thanh danh của Trương Vô Kỵ đều có thểbảo vệ.
“Ta nghe tin tức từ Nga Mi truyền ra rằng, bí mật của Đồ Long đao đãbị Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp lấy được, cho nên mới thoải mái đem ĐồLong đao trao đổi vớiChucô nương của Nga Mi lấy Thánh Hỏa Lệnh. Về phầncó bí mật gì, ta cũng không biết, ngươi có thể tự đi mà hỏi.”
Triệu Mẫn nghe Trương Tùng Khê nói xong, sắc mặt trắng nhợt, lúc này mới nhìn đến người phái Võ Đang đều nhìn nàng lạnh lùng.
Trương Vô Kỵ tối sầm mặt lại, trầm giọng nói:
“Nghĩa phụ ta hiện nay đang ở nơi đâu, Trương mỗ ngày đêm khắc khoảimà không tìm được, làm sao có thể hỏi? Vẫn là mong Triệu cô nương chỉđiểm nói ra chỗ nghĩa phụ ta đang ở.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn tối sầm xuống.
“Ta ước hẹn ngươi làm ba việc, chỉ cần không đi ngược với đạo hiệpnghĩa trong võ lâm thì ngươi phải làm theo. Việc mượn thanh đao Đồ Longđể xem, tuy chưa phải là xong hẳn nhưng thanh đao đó ta cũng đã nhìnthấy, cứ coi như việc thứ nhất đã hoàn tất. Bây giờ ta có chuyện thứ hai muốn ngươi làm. Trương Vô Kỵ, trước mặt anh hùng hào kiệt trong thiênhạ, ngươi không thể nói rồi nuốt lời.
Triệu Mẫn mỉm cười, vuốt vuốt tóc dài trước ngực, hai mắt tinh anh nhìn Trương Vô Kỵ chờ đợi.
Trương Vô Kỵ gật đầu, đang định mở miệng hỏi xem chuyện gì, DươngTiêu đứng một bên có cảm giác không tốt, liền bước lên, chắp tay nói:
“Triệu cô nương, cô có chuyện gì nhờ đến giáo chủ chúng tôi làm cũngphải ước định trước, chỉ cần không đi ngược lại với đạo hiệp nghĩa củavõ lâm, chẳng nói gì Trương giáo chủ sẽ bằng lòng mà tệ giáo từ trênxuống dưới, cũng phải tận tâm kiệt lực. Còn bây giờ là ngày lành thángtốt của Trương giáo chủ và tân phu nhân tham bái trời đất, việc khác xin để qua một bên, xin đừng nhiều lời cản trở nữa.”
Càng nói, giọng điệu càng thêm gay gắt, mặt lạnh lùng.
“Việc của tôi đây lại còn khẩn cấp hơn, chỉ trì hoãn thêm một khắc cũng không được.”
Triệu Mẫn thần sắc vẫn như thường, coi vị Quang Minh tả sứ của MinhGiáo danh chấn giang hồ này không vào đâu nhơn nhơn nói, rồi đột nhiêntiến lên mấy bước, đến ngay trước mặt Trương Vô Kỵ, kiễng chân lên nóithầm vào tai hắn:
“Việc thứ hai là bảo chàng hôm nay không được cùng Châu Nhi cô nương bái đường thành thân.”
Trương Vô Kỵ ngẩn người, nhìn bên cạnh, dưới tấm voan đỏ, Ân Ly lặng yên không một tiếng động, không thể tin bản thân nghe được điều gì,nghi hoặc nhìn Triệu Mẫn hỏi:
“Cái gì?”
“Đó là việc thứ hai. Còn việc thứ ba bao giờ ta nghĩ ra sẽ nói cho chàng hay.”
Triệu Mẫn nói mấy câu tuy rất nhỏ, nhưng những người trong sảnh đềulà cao nhân các phái, cao thủ trong Minh giáo, Võ Đang đại hiệp, ThiênƯng giáo, cao tăng Thiếu Lâm, Hoa Sơn trưởng lão… nghe được đều biếnsắc, khó coi nhìn chằm chằm Triệu Mẫn.
Trương Vô Kỵ lắc đầu, nhìn Ân Ly bên cạnh không chút động tĩnh tỏa ra khí tức âm lãnh, lại thấy Triệu Mẫn hai mắt chờ đợi, bộ dáng bi thương, bên cạnh thúc thúc bá bá, ông ngoại, cậu, Tả Hữu sứ đều lạnh mặt, tuyrằng đau lòng nhưng vẫn lắc đầu nói:
“Việc này xin thứ lỗi không thể tuân lệnh được.”
“Chàng nói ra không giữ lời hay sao?”
Triệu Mẫn oán hận lại bi ai hỏi, mắt tràn trề thất vọng.
Trương Vô Kỵ lòng tê rần, nhắm mắt lại, không nhìn Triệu Mẫn nữa mà nói với chúng hào kiệt trong sảnh:
“Chúng ta đã nói với nhau từ trước, không được vi phạm đạo hiệpnghĩa. Ta và biểu muội có ước định thành vợ thành chồng, nếu theo lời cô thì đã vi phạm chữ “nghĩa” rồi. Việc này Triệu cô nương không cần nóithêm.”
“Nếu như chàng thành hôn với cô ta thì mới là bất hiếu bất nghĩa. Hôm du hoàng thành ở Đại Đô, không lẽ chàng không thấy nghĩa phụ bị ngườiám toán như thế nào hay sao?”
Triệu Mẫn như không thấy gì, chỉ oán hận liếc mắt nhìn Trương Vô Kỵ.
Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn vẫn dây dưa không dứt, bên trong khăn đỏ,Ân Ly nhớ đến trong quán rượu đó, Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hôn nhau âuyếm, miễn cưỡng kìm chế lửa giận đang bùng lên, giận dữ hừ một tiếng.Trương Vô Kỵ nghe tiếng, mới nhớ đến hôm đó bị Ân Ly bắt gặp mình vàTriệu Mẫn thân thiết nên gặp phải phiền toái, bằng không cũng sẽ khôngtheo ý mọi người đề nghị thành thân nhanh như vậy, lúc này nàng lại cố ý nhắc đến Đại Đô, khiến Trương Vô Kỵ lửa giận bừng bừng, lớn tiếng:
“Triệu cô nương, hôm nay ta trọng cô là khách nên nhịn cô ba phần. Nếu còn nói nhăng nói cuội, có đắc tội cũng đừng trách.”
“Vậy việc thứ hai này, chàng không chịu nghe lời ta?”
Triệu Mẫn mắt mang ai oán nhẹ giọng nói, không thèm quan tâm đến Ân Ly vừa hừ lạnh.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn như vậy, nghĩ tới nàng là thân phận quậnchúa cao quí nhưng không tiếc xuất đầu lộ diện trước mặt quần hào bảomình đừng làm lễ thành hôn, chẳng qua cũng vì si mê nên không khỏi chạnh lòng, cũng chẳng nhìn mọi người đang đen mặt nhìn Triệu Mẫn khinh bỉ,ôn tồn nói:
“Triệu cô nương, việc đã đến nước này, sao cô vẫn còn… vẫn còn chưahiểu hay sao? Trương Vô Kỵ này là một kẻ thất phu nơi thôn dã, khôngxứng… không xứng…”
“Được, vậy ngươi xem đây là cái gì?”
Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ vẫn cự tuyệt, trong lòng đau nhói, đườngcùng đành dùng thủ đoạn cuối, mở bàn tay phải ra, đưa vào trước mặtTrương Vô Kỵ rồi nhanh chóng thu lại, nếu thứ này cũng không thành công, nàng cũng không còn cách nào.
Trương Vô Kỵ vừa nhìn thấy vật đó, kinh hoảng run bần bật, lật đật hỏi:
“Đây là… đây là…”
“Việc thứ hai của ta, ngươi theo hay không theo đều do mình cả.”
Triệu Mẫn nói xong xoay mình bước đi, có chút phong độ nam tử tiêusái. Trương Vô Kỵ hoảng sợ hấp tấp bước đến ngăn lại, lo lắng nói:
“Triệu … Triệu cô nương, xin đứng lại đã.”
“Ngươi muốn theo ta thì theo, còn không thì ở lại bái đường thànhthân với tân nương tử. Là kẻ nam nhi mà hồ nghi bất quyết, há không phải để hận đến mãn đời hay sao?”
Triệu Mẫn thấy Trương Vô Kỵ như vậy, trong lòng hồi phục lại, trênmặt lại tỏ ra tùy ý không thèm quan tâm Trương Vô Kỵ lựa chọn ra sao.
Trương Vô Kỵ vội kêu lên:
“Triệu cô nương đợi chút! Để bàn tính lại xem sao!”
Triệu Mẫn cười vang một tiếng, đẩy Trương Vô Kỵ ngăn phía trước ra bước nhanh ra cửa. Trương Vô Kỵ vội vàng nói:
“Được rồi, ta theo ý cô, hôm nay không thành hôn.”
“Vậy đi theo ta.”
Triệu Mẫn dừng bước quay đầu hướng Trương Vô Kỵ cười duyên, Trương Vô Kỵ nhìn lại phía sau, Ân Ly đang đứng đó, trong lòng khó xử, chỉ sợ đirồi, sau này khó thể ăn nói với Châu Nhi biểu muội, muốn giải thích vớinàng nhưng lại không thể, kẻ thù nghĩa phụ rất nhiều, không thể để tintức lộ ra, đang do dự, thấy Triệu Mẫn đang bước nhanh ra ngoài, việctrước mắt gấp gáp bội phần chỉ đành quyết định thật nhanh, nghiến răngđuổi theo Triệu Mẫn.
Trương Vô Kỵ vừa đuổi đến ngoài cửa, đột nhiên một bóng hồng thấpthoáng, một người đã đến sát bên Triệu Mẫn, tay áo đỏ vươn ra một bàntay thuôn thuôn búp măng, năm ngón tay hình ưng trảo đánh vào mặt TriệuMẫn, động tác mau lẹ vô cùng, đầu ngón tay biến đen, trảo phong sắc bén, người ra tay chính là tân nương Ân Ly.
Trương Vô Kỵ giật mình, chưa từng nghĩ thân thủ Châu Nhi lại caocường như vậy, có lẽ học được võ công nghĩa phụ truyền cho trên đảo Linh Xà nên mới tiến nhanh như thế. Nhưng dung mạo Châu Nhi đã khôi phục,công phu Thiên Chu Vạn Độc Thủ không phải hẳn là hủy đi rồi sao? Tại sao ngón tay lại biến thành màu đen?
Trương Vô Kỵ nghĩ nhanh, mắt thấy bàn tay đã sắp đến mặt Triệu Mẫn,không chết cũng trọng thương hủy dung, không kịp suy nghĩ thêm, liền vọt lên bắt lấy mạch môn Ân Ly. Ân Ly cười lạnh một tiếng, không tránh màthi triển tuyệt học Ưng Trảo công, thúc cùi chỏ bên trái về sau, nghebịch một tiếng đã trúng ngay ngực Trương Vô Kỵ, Cửu Dương chân khí trong cơ thể Trương Vô Kỵ lập tức phát động, hóa giải kình lực của khuỷu taynhưng cũng thấy trong bụng khí huyết trộn trạo, chân hơi lảo đảo.
Một trảo hạ xuống, Triệu Mẫn không ngờ võ công Ân Ly lại cao như vậy, được Trương Vô Kỵ ra tay cản nên tiến lên được nửa bước thoát khỏi họahủy dung, lại bị Ân Ly một tay nắm lấy cổ áo xanh sau gáy kéo mạnh, trảo tiếp theo đâm vào vai. Mọi người chỉ thấy vải rách rơi xuống, Triệu Mẫn lưng trắng nõn bại lộ, dây lưng dây áo cũng theo nhau rách tan, vếtthương trên vai nhanh chóng chuyển thành màu đen.
“A!!” Triệu Mẫn bị đau kêu thảm thiết.
Trương Vô Kỵ nghe tiếng Triệu Mẫn kêu lên, nhìn thảm trạng nàng ta,thân trong sạch của nữ nhi cũng đã bị hủy, đau lòng thốt lên, nhanhchóng cởi áo tân lang đỏ mặc ngoài khoác lên người Triệu Mẫn, lại điểmmấy huyệt đạo chặn độc lại, giơ chưởng tấn công Ân Ly. Lúc này, Phạm Dao và Triệu Mẫn dù sao cũng hơn mười năm quen biết, rốt cuộc không đànhlòng nhìn nàng chết thảm, cũng hướng Ân Ly đánh đến. Hắn và Ân ThiênChính cùng môn cùng phái, hai mươi mấy năm giao tình, võ công rất quenthuộc, vừa ra tay đã dùng ngay chiêu thức phá giải Ưng Trảo công.
Ân Ly cùng lúc đối mặt với hai đại cao thủ, tuy rằng biết không địch nổi nhưng giận cũng không thể nuốt xuống, nàng tính tình mãnh liệt, tức thời nội lực chấn động, khăn đỏ rách tan rơi xuống đất, trên dung nhanxinh đẹp là lệ khí tàn nhẫn, tay trái vung lên, Ưng Trảo chuyển thànhngón trỏ, chính là Thiên Chu Vạn Độc Thủ điểm vào tay Phạm Dao một cái,cổ tay Phạm Dao đau đớn, một kích cũng không sử ra nổi, trong nửa khắcđã biến đen thui. Phạm Dao vội thu tay lại quay về, tự điểm huyết mạch,vận khí bức độc.
Ân Ly đã vứt khăn đỏ trên đầu xuống, nghe và nhìn đều rõ, Trương VôKỵ động thủ với nàng, trong lòng càng hận, ngón trỏ quay lại điểm vào cổ tay hắn, Ân Ly chung quy vẫn nhớ tình cảm, không đánh vào chỗ yếu hại,độc nhện mạnh vô cùng lại nhanh phát tác, nếu đánh phải nơi yếu hại, chỉ chốc lát sẽ bỏ mình.
Trương Vô Kỵ lại không biết ý tốt của nàng, cũng không muốn động thủnhưng chiêu thức của nàng quá sắc bén, chỉ một chiêu liền đánh Triệu Mẫn và Phạm Dao bị thương, hắn sợ mình dừng tay Ân Ly sẽ lấy luôn mạngTriệu Mẫn, bất đắc dĩ vừa chống đỡ vừa khuyên can nói:
“Châu Nhi, dừng tay lại, Thiên Chu Vạn Độc Thủ độc tính quá âm độc, sẽ làm người bị thương.”
Ân Ly dưới chân linh hoạt, hai tay hoặc Ưng trảo hoặc độc chỉ liêntiếp đánh ra hiểm chiêu, toàn nhằm vào nơi yếu hại của Triệu Mẫn, đánhnhiều như vậy còn mở miệng quát mắng Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn:
“Trương Vô Kỵ đồ xấu xa, ngày đó cầu thân ta ngươi nói sao? Nào làtoàn tâm toàn ý, tuyệt không hai lòng, vĩnh viễn không đổi, kết quả thìsao? Biết ta hận nhất là kẻ đa tâm lại cùng quận chúa Thát tử trong quán rượu tình chàng ý thiếp, bị ta bắt gặp, ngươi lời ngon tiếng ngọt thềthốt cầu xin, ta mới tha thứ đồng ý thành hôn, kết quả ngươi lại nhụcnhã ta như vậy, ngay trong ngày này bỏ đi cùng yêu nữ. Còn có yêu nữ nhà ngươi, thân là Mông Cổ Thát tử lại mặc xiêm y người Hán, cấu kết làmbậy với Hán nhân, không chút lễ nghi liêm sỉ. Đúng rồi, Thát tử cácngươi, loại phiên bang tiểu dân cần quái gì phải lo tổ tông hổ thẹn? Làm quận chúa mà không bằng được con gái nhà thường dân, da mặt dày nhưthế, chẳng lẽ thiếu đàn ông lắm sao? Mà phải đi cướp trong hôn lễ củangười khác?”
Ân Ly từ khi rời nhà, không được cha mẹ dạy dỗ, Kim Hoa bà bà cũngkhông quản nàng, chỉ toàn tiếp xúc với những tiểu dân thôn dã, lúc nàygiận dữ liền mắng chửi, có cứng có mềm, có sang có bậy, Trương Vô Kỵ mặt xấu hổ, Triệu Mẫn cũng đỏ bừng mặt, không biết là xấu hổ hay tức giận.
Trương Vô Kỵ vội vàng sử dụng Càn Khôn Đại Na Di tâm pháp mới đỡ được tám chiêu tấn công, nghe Ân Ly tức giận mắng mà tay vẫn không ngừngđành dốc hết sức chống đỡ, trong đại sảnh quần hào đều nín thở, ai nấykinh hãi đến thất thần. Triệu Mẫn trên lưng cảnh xuân phơi phới, lại bịthương nặng độc khí lan tràn ngã trên mặt đất, máu trên vai chảy ranhuộm đỏ xiêm y, thấm vào áo tân lang đỏ của Trương Vô Kỵ, không ai nhìn ra đó mà màu của áo hay là máu nữa.
Ân Ly một lúc đấu hai cao thủ, tuy rằng thắng được mấy chiêu, nhưngnàng dù sao cũng vừa lành vết thương, nội khí mãnh liệt, tức giận mắngxong nội lực trào lên, độc khí khó có thể kiềm chế, lại bị Trương Vô Kỵdùng Càn Khôn Đại Na Di công kích nội lực quay lại tấn công, trong lúcnhất thời nội khí không thể giữ được, thét lớn một tiếng phun ra mộtngụm máu. Vừa thương tâm vừa phẫn nộ, nàng biết mình không đánh lại được Trương Vô Kỵ, không cố sức nữa, dừng lại, vừa hận vừa chán ghét vừa đau lòng nhìn hắn nói:
“Trương Vô Kỵ, ngươi vì Thát tử Mông Cổ này mà tấn công ta, muốn trong hôn lễ bỏ ta mà đi?”
“Châu Nhi, xin muội thông cảm cho khổ tâm của ta. Ước định hôn nhâncủa hai chúng ta, Trương Vô Kỵ này không bao giờ hối hận, chỉ phải hoãnlại vài hôm thôi…”
Trương Vô Kỵ vừa xấu hổ vừa nghi hoặc, lại lo lắng cho Triệu Mẫn đang bị thương, Ân Ly dừng tay rồi chỉ muốn đi luôn.
Ân Ly sắc mặt trắng bệch, giọng giận dữ:
“Được lắm Trương Vô Kỵ, ta tưởng rằng ngươi đối tốt với ta, là mộtnam nhi tốt, không biết rằng ngươi cùng với nam nhân khác có khác gìđâu, còn không bằng cả cha ta. Ước định hôn nhân? Ngươi muốn ta nhớ sao? Ngươi khó xử gì chứ, yêu nữ này là nỗi khổ của ngươi phải không? Ngươimuốn đi cùng quận chúa Thát tử mặt dày của ngươi tiêu dao vui vẻ cũngđược, ta không cản, nhưng ngươi đi rồi thì đừng trở về, mong rằng saunày đừng có hối tiếc.”
Triệu Mẫn nhất thời mất máu quá nhiều, hơn nữa lại trúng độc, sắcmặt dần chuyển sang màu thâm đen. Nàng là người Mông Cổ không giả, nhưng rốt cuộc vẫn là thân nữ nhi, đầu tiên mặt dày đến phá hôn lễ của ngườikhác, lại bị Ân Ly xé áo lộ hết cảnh xuân, lúc này vừa đau đớn vừa xấuhổ, còn bị mọi người chế nhạo, nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ lại càng ủykhuất, nghe Ân Ly mắng không chút lưu tình, cố cắn răng gượng dậy khôngnói một lời lảo đảo chạy ra, máu trên vai chảy đầy mặt đất.
Việc này kể ra thì lâu nhưng kỳ thực chỉ xảy ra trong nửa khắc. Quầnhào tuy đã từng chứng kiến biết bao nhiêu việc lạ trên giang hồ, nhưnghôm nay mới thấy cái cảnh “hai nàng tranh một chàng”, máu vãi phòng hoa, tân nương tử dùng võ công độc ác đả thương tình địch, ai nấy hoảng loạn kinh hoàng, không nói được lời nào.
“Nghĩa phụ đối với ta ơn nặng tày non, Châu Nhi, Châu Nhi, mong muội tha thứ cho ta.”
Trương Vô Kỵ nhìn Ân Ly ánh mắt quyết tuyệt, lại nhìn Triệu Mẫn tangthương chạy đi, liền dậm chân, nói xong liền đuổi theo Triệu Mẫn.
Ân Thiên Chính, Dương Tiêu, Phạm Dao, Tống Viễn Kiều, Du Liên Châutất cả chẳng một ai biết rõ sự tình ra sao, chỉ khoảng nửa khắc chầnchừ, phản ứng lại thì Trương Vô Kỵ đã không thấy bóng dáng, bỏ mặc Ân Ly một thân giá y đỏ sẫm, đầu đội phượng quan ở đó. Ân Ly lạnh lùng cườinhìn trong đại sảnh giăng đèn kết hoa, dòng chữ “Giai Nhi Giai Phụ”Trương Tam Phong tự mình viết, càng nhìn càng cảm thấy đáng buồn cười.
Nàng giở phượng quan trên đầu xuống, giơ tay giật viên minh châu lớn nhất, lạnh giọng nói với mọi người:
“Các vị chính mắt thấy đó, Trương Vô Kỵ hôm nay tự hủy hôn ước, bỏ ta mà đi, từ nay về sau, Ân Ly vĩnh viễn không làm dâu Trương gia, nếutrái lời thề sẽ giống viên châu này.”
Ân Ly bóp mạnh tay, minh châu nát ra thành cám rơi lả tả, rồi némchiếc mũ phượng vào bốn chữ “Giai Nhi Giai Phụ” khiến tấm bảng dập nátrơi xuống.
Ân Thiên Chính, Tống Viễn Kiều, Dương Tiêu đều muốn lên tiếng khuyênlơn nàng hãy đợi Trương Vô Kỵ quay về, hỏi cho rõ ràng nhưng Ân Ly haitay xé một cái, nghe soẹt một tiếng, chiếc đại hồng trường bào trên thêu đầy hoa vàng đã rách thành hai mảnh ném xuống đất rồi phi thân nhảy vọt đi, ở trên không xoay người một cái đã lên đến mái nhà. Mọi người vộiđuổi theo, chỉ thấy nàng phất phới như một cụm mây đỏ bay vụt về hướngđông, tốc độ cực nhanh, Dương Tiêu nhíu mày nói:
“Sao ta thấy giống với thân pháp của Tạ Sư Vương, Ân cô nương sao có thể?”
…Mọi người ồn ào bàn tán, không chú ý đến trong đám đông thiếu mất một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.