Chương trước
Chương sau
Trương Vô Kỵ mang theo Triệu Mẫn và TiểuChiêu cải trang dịch dung, chú ý tránh không gặp mặt những giáo đồ Minhgiáo đang tìm kiếm hắn khắp nơi, lại càng không thấy dọc đường Triệu Mẫn mạc danh kỳ diệu bỗng dưng có nhiều thứ gì đó, biết nhưng không nghengóng, hắn có thể nói gì chứ? Bắt con gái không được liên hệ gặp mặt cha mẹ sao? Cha mẹ hắn đã mất, làm sao có thể ngăn trở nàng?
Trương Vô Kỵ cũng không muốn quản, dù sao Triệu Mẫn chỉ cần sắp xếp một hai lần, ven đường ăn uống chi tiêu đềulà người ta lo, hắn sao không biết xấu hổ mà ý kiến gì chứ, Triệu Mẫnmua cho hắn thứ này thứ kia, tiêu gì đó cũng là thói quen của nàng, cũng chẳng biết làm thế nào, tuy Trương Vô Kỵ thấy không thoải mái, nhưng từ khi hắn từ bỏ vị trí giáo chỉ, lại cải trang dịch dung, dọc đường không có giáo chúng tiếp lộ phí, hắn lại được Trương Thúy Sơn dạy dỗ, tuyệtkhông chịu làm những chuyện trộm cướp.
Tiểu Chiêu vẫn giống như trước đây, đitheo hầu bên cạnh Trương Vô Kỵ, không vì hắn không còn là giáo chủ màthay đổi, cho dù Kim Hoa bà bà đã gửi thư mấy lần muốn gặp nàng rồinhanh chóng trốn chạy. Vì có Chu Chỉ Nhược can dự vào nên một số việc đã thay đổi, Tiểu Chiêu không bị Minh giáo Ba Tư bắt được, mười hai BảoThụ Vương cũng không tìm được thánh nữ, nhưng lại tra được thánh nữ bỏgiáo lấy chồng, gả cho một người họ Hàn, cho nên tiếp tục tra tìm gắtgao khắp Trung Nguyên. Dù sao không tìm được người bọn họ cũng khôngxong, chỉ có thể ở lại Trung Nguyên. Kim Hoa bà bà từ khi gặp Ba Tư tamsứ trên đảo Linh Xà lại càng giấu mình, cái bóng cũng khó thấy, bởi vìhình phạt Thánh nữ phá giới thực vô cùng đáng sợ.
Tiểu Chiêu đành áy náy hồi âm lại xin Kim Hoa bà bà bảo trọng, nói chuyện trước mắt của mình, lại nói cho mẫuthân quyết tâm của nàng, bởi vì Trương Vô Kỵ đã rời khỏi Minh giáo,giang hồ, không còn gì trái nghịch với giáo quy nữa, Tiểu Chiêu cũng tìm cơ hội nói rõ cho Trương Vô Kỵ thân thế của mình. Trương Vô Kỵ sớm biết nàng có bí mật khác, cũng biết nàng có võ công, nhưng không ngờ nànglại là con gái Tử Sam Long Vương, tức thời thái độ đối với nàng càngthêm tôn trọng hòa ái, khiến Triệu Mẫn âm thầm nảy sinh không ít hờndỗi.
Nàng không rảnh suy xét tính kế chuyệngiữa Trương Vô Kỵ và Tiểu Chiêu, nàng cho rằng Trương Vô Kỵ nếu đã lựachọn nàng, tại sao còn muốn đi tìm Ân Ly? Triệu Mẫn trong lòng bất an,đơn giản vì ngày đó trong hôn lễ, trước khi đi cùng nàng, chính miệngTrương Vô Kỵ đã nói với ông ngoại, cậu hắn và quần hùng rằng hôn sự nàyhắn không hủy bỏ, mà Ân Ly hiện giờ dung mạo đã khôi phục, không chútnào thua kém nàng, đối với Trương Vô Kỵ lại toàn tâm toàn ý, ngay cả lúc sắp chết cũng chỉ nhớ đến hắn, không giống Chu Chỉ Nhược căn bản làkhông thèm để ý đến Trương Vô Kỵ có tâm ý với nàng. Ân Ly và Trương VôKỵ lại là biểu huynh muội, xương cốt đánh gãy cũng có thể liền lại, chodù Trương Vô Kỵ có rời khỏi giang hồ nhưng không thể cắt đứt nổi quanhệ, hai người lại có hôn ước, đang bái đường dở dang, tuy rằng nàng chịu khổ không ít nhưng cũng không thể thay đổi điều ấy.
Hiện giờ Trương Vô Kỵ đi tìm nàng, xem Ân Ly toàn tâm toàn ý với Trương Vô Kỵ như thế, nhất định sẽ tha thứ chohắn, mà Trương Vô Kỵ trong lòng áy náy với biểu muội, để đền bù lại nhất định cưới nàng, chẳng lẽ Triệu Mẫn nàng bỏ qua danh vị quận chúa tônnghiêm để chạy đến làm tiểu thiếp của hắn sao? Triệu Mẫn nhớ đến thủđoạn của mẫu phi với cơ thiếp trong phủ, toàn bộ Nhữ Dương Vương phủngoài mẫu phi sinh ra ca ca và nàng, không còn ai sinh hạ ra thêm đứacon nào cho phụ vương nữa. Những cơ thiếp đó lần lượt rồi cũng bị bánđi, hoặc là chết, phụ vương chỉ sợ cũng chẳng nhớ rõ các nàng.
Chẳng lẽ nàng đường đường là một quậnchúa mà cũng chỉ có thể làm thiếp sao? Nhớ đến Ân Ly khi ở trên thuyềnốm nặng nói lảm nhảm, nói hận nhất những kẻ làm thiếp, ngay cả Nhị nương của mình mà cũng giết, càng đừng nói đến kẻ đã đảo loạn hôn sự củamình, Triệu Mẫn nhớ lại ngày đó khi Trương Vô Kỵ muốn đi cùng nàng, ánhmắt Ân Ly phẫn hận không dám tin, sau lại đối với hắn xuống tay khôngchút lưu tình. Ân Ly học được võ công tâm đắc cả đời của Tạ lão gia tử,võ công đã vượt mức tưởng tượng của nàng, chiêu thức vừa tàn nhẫn vừa âm độc, cho dù có Trương Vô Kỵ chống đỡ vẫn khiến nàng bị thương nặng. Nhớ đến tình cảnh lúc đó, Triệu Mẫn lại không rét mà run.
Triệu Mẫn từng ngăn cản hắn hai lần, đềuvì Trương Vô Kỵ giận dữ mà sợ hãi, chỉ có thể cố chống cự mấy lần, dùngmạng lưới mật thám của Nhữ Dương Vương phủ tra tìm tin tức của Ân Ly rồi dẫn Trương Vô Kỵ đi hướng khác. Nàng biết vậy không phải cách lâu dài,Trương Vô Kỵ cố chấp không thay đổi, hắn không thấy được Ân Ly sẽ khôngdừng lại. Triệu Mẫn rơi vào đường cùng, đành âm thầm truyền tin về nhờcha anh trừ bỏ giúp đối thủ, nhưng vẫn đến nay vẫn chưa thu được tin đắc thủ.
Một ngày, ba người đến sông Hán Thủy, bến Tiên Nhân Độ. Trương Vô Kỵ chạm vào hạt châu trên cổ, nhớ lại lần đầutiên gặp Chu Chỉ Nhược. Khi đó Chu Chỉ Nhược mới mười tuổi, gặp phảibiến cố suýt chết, được Thái sư phụ cứu, không khóc nháo cũng không sợhãi, ngược lại nhã nhặn lễ phép, thản nhiên chiếu cố hắn và Chu ThừaChí, làm hắn đang khổ sở vì hàn độc dịu lại, chẳng những bón cơm cho hắn ăn, còn tặng hắn trân bảo quý giá, giúp hắn tự bảo vệ được mình, khi bị vợ chồng Hà Thái Xung, Ban Thục Nhàn hạ độc đấu nhau mà không bị độcchết, càng giúp hắn trên đường đưa Bất Hối đi không phải chịu đói khátmà chết.
Lúc ấy khi hắn gặp họa, vào thành đổibạc, không chỉ một lần nghĩ mà sợ hãi, nếu như không có tài bảo ChỉNhược tặng, có lẽ hắn và Bất Hối cũng giống những nạn dân ngoài thành,không đói chết cũng bị những kẻ còn lại ăn thịt. Mỗi khi nhớ đến nồi nấu thịt trẻ con, hắn toàn thân lại toát mồ hôi lạnh, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Hiện giờ, làm bạn bên hắn không phải Thường đại ca hay trêu hắnrằng Chu Chỉ Nhược tặng đồ cưới, mà là Mẫn muội, người mà mọi người đềuphản đối, ngay chính hắn cũng không xác định được tâm ý của nàng thậtgiả ra sao, còn có Tiểu Chiêu không danh không phận, cam nguyện thầmlặng làm nha đầu hầu hạ hắn.
Biểu muội lúc nào cũng nhớ thương hắn,vận mệnh nhấp nhô khổ sở bị hắn cô phụ, người oán hận tam thê tứ thiếpđến như vậy, liệu có thể chấp nhận hắn và Mẫn muội không? Nghĩ lại hắnthật sự là ngây thơ, lúc trước ở trên thuyền, một giấc mộng cưới cả bốnmỹ nhân, hiện giờ…. Chỉ Nhược đã sắp thành Thất thẩm của hắn. Nghĩ đếnđây, Trương Vô Kỵ cười khổ, nói với Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu hai bên:
“Ngày xưa ta và Thái sư phụ từng đi xuôidòng con sông này, đáng tiếc ngày đó gặp Thường đại ca và Chỉ Nhược đang bị Thát tử đuổi giết, không có tâm tình ngắm cảnh xung quanh. Hiện giờ chúng ta có được lúc nhàn rỗi, đi thuê thuyền ngắm phong cảnh nơi nàynhé.”
“Dạ. Em xem nơi này phong cảnh bốn phíatươi đẹp, xuôi dòng xuống chắc sẽ có hương vị khác, công tử chờ ở đây,em đi thuê thuyền.”
Tiểu Chiêu không bao giờ phản đối quyếtđịnh của Trương Vô Kỵ, làm như không thấy Triệu Mẫn mặt đang khó chịu,trong lòng biết nàng đang hờn dỗi vì Trương Vô Kỵ nói hai chữ Thát tử.Tiểu Chiêu đối với Triệu Mẫn trước sau vẫn dè chừng và cực kỳ sợ hãi,không bởi vì Triệu Mẫn trả giá cho Trương Vô Kỵ mà thay đổi. Trương VôKỵ có thể vì những việc Triệu Mẫn làm vì hắn mà cảm động quên đi nhữngchuyện cũ không hay, nhưng Tiểu Chiêu nàng sẽ không quên, không quênTriệu Mẫn là loại người thế nào. Hiện giờ nàng có thể vì tình cảm vìTrương Vô Kỵ mà thay đổi một gương mặt khác, ngày sau tình cảm không còn thì sao? Tiểu Chiêu cũng không dám nghĩ nhiều.
Triệu Mẫn che giấu khó chịu trong lòng,cười giòn, dung nhan như hoa nở rộ, hai mắt sáng lấp lánh, không đề cậpđến khó chịu đó, chỉ vừa cười vừa hỏi:
“Vô Kỵ ca ca hôm nay có thể tâm bình khíhòa nhắc đến Thường Ngộ Xuân, xem ra đã hết giận việc trước đây rồi, cómuốn thu hồi lại lời ngày đó, quay trở về làm chức Trương đại giáo chủcủa chàng không?”
“Ngày đó Thường đại ca bọn họ ám toán quả thật khiến ta thương tâm, mấy ngày nay nghĩ lại, thủ đoạn của bọn họtuy rằng có hơi quá khích, nhưng quả thật cũng tốt cho ta. Mâu thuẫngiữa nàng và Minh giáo không có cách nào dung hòa đi được, hai bên nếuta đã lựa chọn nàng, sẽ không hối hận.”
Trương Vô Kỵ sắc mặt tối sầm, lại nghĩđến ngày đó mấy người ám toán hắn và Triệu Mẫn, muốn giết Triệu Mẫn, hắn khi đó đang đắm chìm trong tình yêu, liền quyết định từ bỏ vị trí giáo chủ, không ngờ trong đó cũng có Triệu Mẫn tính kế. Khi hắn nhận ra thìđã quá muộn, thư đã gửi, có hối cũng vô dụng, chỉ âm thầm tự nhủ, khônglàm giáo chủ cũng tốt, càng thoải mái tự tại, chỉ cần nghiệp lớn phảnNguyên không bị ảnh hưởng là tốt rồi, nhưng rốt cuộc đã hưởng thụ quacảm giác đứng trên cao, vạn người nghe lệnh, trong lòng cũng có chútngậm ngùi.
Đang lúc Triệu Mẫn cảm động không nói gì, Trương Vô Kỵ còn đang nghĩ ngợi, Tiểu Chiêu đã thuê xong thuyền, sainhà đò chống thuyền đến chỗ hai người, không biết hai người nghĩ nhữnggì, chỉ gọi to:
“Công tử, Triệu cô nương, thuyền đến rồi, mau lên thuyền thôi.”
Hai người nhìn nhau cười, Trương Vô Kỵcầm tay Triệu Mẫn nhẹ nhàng từ trên bến nhảy lên khoang thuyền, đi vàobên trong lán trên thuyền. Ba người chia nhau ngồi quanh bàn trà nhỏ,nhà đò thấy xong rồi, mới nói:
“Công tử, cô nương ngồi xong rồi, thuyền đi đây.”
Lúc này mới chống thuyền rời khỏi bến, hướng ra giữa dòng.
“Nhà đò không cần khách khí, đợi lát nữa ra giữa sông thì không cần vội, cứ để xuôi dòng là tốt rồi.”
Trương Vô Kỵ nghĩ đến cha con Chu ChỉNhược trước đây cũng là nhà đò, có chút cảm giác thân thiết hơn vớingười chèo thuyền, lời nói ra rất lễ độ khách khí.
Nhà đò gật gật đầu, lại đẩy sào, TiểuChiêu lấy trong túi ra điểm tâm và rượu đã chuẩn bị trước đặt lên bàn,Triệu Mẫn mắt đầy tình ý liếc nhìn Trương Vô Kỵ một cái, che giấu ghentuông trong lòng, rót rượu cho hắn, nhất thời ba người nói chuyện vuivẻ, chén qua chén lại, một bên ngắm nhìn phong cảnh bốn phía, một bênuống rượu làm vui, thực là vô ưu vô lo sảng khoái.
Gió nhè nhẹ thổi, đẩy thuyền nhỏ chầmchậm xuôi dòng, đi được hai ba canh giờ, ba người khó có được khi nàothoải mái như vậy, đều thả lỏng không ít. Đang nói cười vui vẻ, chợtTiểu Chiêu bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng, mắt nhìn chăm chú phía sauTrương Vô Kỵ. Triệu Mẫn ngồi bên cạnh, nghe tiếng Tiểu Chiêu thốt lêncũng đưa mắt nhìn qua, nhất thời chấn động, sắc mặt đại biến chuyểnthành trắng bệch, đũa trúc trong tay rơi xuống tự bao giờ cũng khôngbiết.
Trương Vô Kỵ thấy vậy, tưởng xảy rachuyện gì, vội đứng dậy quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ cần một cái nhìnthôi đã khiến hắn đờ người. Phía xa xa đối diện, một con thuyền lớn đếnmười thước đang theo gió lướt sóng xuôi dòng. Cao cao trên mũi tàu, mộtnữ tử toàn thân y phục tơ lụa trắng, dáng người yểu điệu thướt tha, dung nhan mĩ miều, một đôi mắt to hữu thần xinh đẹp mê người, tóc dài khôngvấn thả tự do xõa tung bay.
Trên sông gió thổi nhè nhẹ, nước róc rách dưới thuyền, cô gái dường như bị gió đánh thức, mỉm cười xoay tròn theo gió, nhẹ nhàng khanh khách cười lên hai tiếng. Theo cái xoay tròn, máitóc đen dài cũng lướt theo, càng hiển hiện vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, gió nhẹ vờn theo khiến nàng giống như tiên tử lạc phàm trần, khiến cho conngười phải tự ti, khiến người xem phải ngây ngất, bất động như tượng gỗ.
Trương Vô Kỵ nhìn nàng không chớp mắt,thuyền nhỏ của hắn càng lúc càng đến gần, hắn cảm giác như lần đầu tiênnhìn thấy người con gái này, lại dường như đã biết nàng từ lâu, cấtgiọng khàn khàn áy náy:
“Châu Nhi, là Châu Nhi, tại sao nàng lại ở đây? Nàng thật đẹp, thật là đẹp. Nhà đò, mau đưa chúng ta đến đó.”
“Công tử, thuyền đó chỉ có quý nhân giàu có mới có thôi, không thể tùy tiện đến gần, nếu không sẽ tự gây phiền toái đó.”
Người chèo thuyền nhìn ba người, công tửtuy áo dài hoa gấm nhưng sắc mặt khô vàng, cằm có râu ngắn, hai nữ tửmột người có chút giống ngoại bang, một người xinh đẹp vô cùng lại mangchút anh khí, dung nhan đều rất đẹp, nghe bọn họ nói chuyện một hồi, cóvẻ hai người đều rất có tình ý với công tử kia.
Người đẹp đến thế ở bên công tử này cũngchẳng phải là cân xứng, công tử này đã có hai cô nương như vậy còn thấy chưa đủ, vừa thấy nữ tử xinh đẹp trên thuyền lại thay đổi tâm tư, ánhmắt kia một chút cũng không chuyển, không nhìn thấy hai cô nương bêncạnh ánh mắt thương tâm, thật là trong phúc mà không biết phúc, có thể ở trên thuyền lớn thế kia, người bình thường chọc nổi sao?
Trương Vô Kỵ không hiểu ý tốt của ngườichèo thuyền, cũng không chú ý đến Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu đang nghĩ gì,khoát tay áo ngừng lời nói của người chèo thuyền lại, không quay đầunói:
“Không sao, ta và cô nương kia có quen biết, cứ việc đưa thuyền đến gần.”
Người chèo thuyền thấy hắn nói chắc chắnnhư vậy, cũng không nói thêm gì nữa, hai cô gái kia cũng không phải đối, liền chỉnh đầu thuyền đón gió mà đi. Triệu Mẫn đứng bên Trương Vô Kỵ,đôi mắt đẹp hơi ẩm ướt ẩn ẩn ủy khuất, có chút bi ai nghẹn ngào gọi:
“Vô Kỵ ca ca…”
Rồi không nói gì thêm nữa, ủy khuất đều dồn vào hết mấy tiếng đó.
“Mẫn muội, thực xin lỗi, ta và Châu Nhitrước đây có hôn ước, làm người không thể nói mà không giữ lời, huốngchi lúc trước ta vì nghĩa phụ mà bỏ rơi nàng, là ta có lỗi với nàng,kiếp này muốn đền bù cho nàng cho thật tốt. Không cần thương tâm, tacũng sẽ không bỏ rơi nàng.” (Trương Vô Kỵ vô sỉ, có mặt mũi mà nói ra như vậy được?)
Trương Vô Kỵ nghe giọng Triệu Mẫn như sắp khóc, chấn động, Triệu Mẫn từng thống soái trăm ngàn kẻ hắc đạo, từ khi biết nàng đến nay chưa từng thấy nàng khóc bao giờ.
Dù đau đớn cũng là cười mà vượt qua, hômnay lại sắp rơi lệ. Nhìn ánh mắt nàng, là vừa nhìn thấy Ân Ly đứng phíamũi thuyền xa xa, hắn mới hiểu được Triệu Mẫn vì sao mà khổ sở. Nhưnghắn hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Châu Nhi lại xinh đẹp như vậy, giốngnhư tiên nữ, Châu Nhi trước kia trong lòng hắn là xấu xí, là hắn thươnghại nàng, là hắn đồng tình nàng, là hắn thương tiếc một mảnh tâm ý củanàng với hắn, đem hôn ước bố thí cho nàng.
Cho dù trước khi thành hôn, mặt Châu Nhiđã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Châu Nhi trong cảm nhận của hắn vẫn là bộdáng khi lần đầu tiên gặp mặt. Hiện giờ mới thấy nàng đẹp đến thế nào,nàng có phong thái của chính mình, có vẻ đẹp của chính mình, hắn bỏ nàng mà đi, cố nhiên là vì nghĩa phụ, càng bởi vì hắn khẳng định Ân Ly đốivới mình nhất mực chung tình, sẽ luôn luôn chờ hắn. Nhưng hôm nay nhìnthấy Ân Ly, nàng không như hắn tưởng, khổ sở, tiều tụy, yếu ớt đến cựcđiểm, ngược lại dường như rất vui vẻ, rất hạnh phúc, Châu Nhi như vậykhiến hắn không nói được ra lời, rằng chỉ cần Triệu Mẫn, không cưới ÂnLy như trước nữa.
Triệu Mẫn sắc mặt trắng bệch, thật muốnhỏi ngay hắn, nếu muốn cưới Ân Ly, vậy muốn Triệu Mẫn nàng ở bên làm gì? Làm thiếp cho hắn sao? Đường đường quận chúa tôn quý, hiện giờ hắn vừanhìn thấy Ân Ly liền không để ý đến nàng nữa sao? Nhớ lại, là nàng pháhủy hôn lễ của hai người, lại nói không ra lời, nhưng trong lòng TriệuMẫn cười lạnh, nàng Triệu Mẫn ăn chay vài ngày, Trương Vô Kỵ đã coi nàng thành phật sao? Không ai có thể cướp đi của nàng cái gì, muốn cướp sẽphải trả giá thật lớn, Ân Ly ngươi có mệnh cưới, nhưng còn phải xem cómệnh gả hay không nữa, trong lòng đã oán hận chất chồng, tình tuy cónhưng hiềm khích đã sinh.
Tiểu Chiêu một bên nhìn Triệu Mẫn ánh mắt bất bình lại tàn nhẫn, trong lòng bỗng lạnh xuống, rùng mình, cảm giácnhư sắp có chuyện xấu, chỉ cảm thấy Triệu Mẫn như đang khôi phục lạiloại khí chất lạnh lẽo như trước kia khi mới gặp, mồ hôi lạnh toát ra,tay khẽ run, nhìn Trương Vô Kỵ không hề hay biết, trong lòng lo lắng cho hắn. Triệu Mẫn ngay cả hôn lễ của người khác cũng dám đến phá, làm saocó thể để người cưới Ân cô nương chứ, nàng có thể chịu cùng người khácchung một chồng, hay chấp nhận địa vị làm thiếp hay sao? Trương Vô Kỵkhông hề hay biết gì, ngược lại chỉ cảm thấy vui sướng vì rốt cuộc tìmđược Châu Nhi. Triệu Mẫn tính tình như vậy, Ân cô nương chắc sẽ thảm,vậy còn nàng, còn muốn đi theo Vô Kỵ ca ca mãi được sao? Nàng là nguyện ý cả đời không danh không phận, dù có làm tiểu nha hoàn cũng chẳng sao,nhưng Triệu Mẫn sẽ chấp nhận nàng hay không? Tiểu Chiêu nghĩ đến ngẩnngười, một đường này nàng và Trương Vô Kỵ nói chuyện thân mật, cực kỳ ăn ý, tuy chưa từng nói cái gì gây chú ý, nhưng chỉ sợ Triệu Mẫn từ việcÂn Ly mà phân tâm, đem nàng ghi nhớ. Tiểu Chiêu nhớ đến thủ đoạn củaTriệu Mẫn, không khỏi rùng mình, lùi mấy bước cách xa khỏi Trương Vô Kỵvà Triệu Mẫn.
Hai người yên lặng, Trương Vô Kỵ chờ đếnkhi cách thuyền kia chừng hai mươi trượng, nhìn nữ tử đang múa theo giókia, chờ không được, vận khởi khinh công Thê Vân Túng bay đi, cứ mỗi bảy tám trượng lại điểm xuống mặt nước một cái, lần thứ ba mới lên đượcthuyền lớn. Một màn vượt quá tưởng tượng của người chèo thuyền khiến ông ta kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, lúc này mới biết gặp được cao nhân,không dám phản đối cũng mặc kệ luật lệ không đến gần thuyền lớn mà chèolại. Triệu Mẫn nhìn Trương Vô Kỵ vội vàng như thế, trong lòng lạnh hơn,trên mặt băng lãnh, ánh mắt phẫn hận tàn nhẫn.
Trên thuyền lớn đúng là Ân Ly, khi ChuChỉ Nhược lấy bảo vật dưới đáy sông lên đã đem tặng nàng và Tống ThanhThư một phần, muốn hắn mang Ân Ly đi chơi cho thật vui vẻ, giải sầu.Tống Thanh Thư biết tâm ý của Chỉ Nhược, lại quen biết nhau từ nhỏ nênkhông khách khí, hai người sau đó liền mua một chiếc thuyền lớn, chuẩnbị đầy đủ thức ăn nước uống rồi mỗi ngày thả thuyền dạo chơi phiêu lưutrên sông Hán Thủy, ở nơi này đã được gần một tháng.
Tối hôm qua Tống Thanh Thư mệt mỏi cònchưa dậy, Ân Ly cũng vừa tỉnh, chưa trang điểm gì bước ra ngoài mạnthuyền ngắm cảnh, nghĩ đến nguyên nhân Tống Thanh Thư mệt mỏi mặt lại đỏ lên, cả người lại nóng bừng.
Nàng và Tống Thanh Thư hai người cũng ởtrên thuyền được hơn một tháng, cũng đã quen nhiều thuyền qua thuyền lại khác, nàng đã sớm nhận thấy có một con thuyền nhỏ ngược chiều gió đitới, trên thuyền có ba bốn người, hai nam hai nữ, thân ảnh có chút quenmắt nhưng nàng không nhận ra.
Nàng không để ý đến nữa, cho đến khingười trên thuyền kia, hắn biết võ công, phi thân đến thuyền của nàng.Khoảng cách hai mươi trượng, không phải người giang hồ bình thường cóthể vượt qua, trừ phi là nhất lưu cao thủ, còn phải có khinh công xuấtchúng nữa. Xem người nọ tràn đầy tự tin, Ân Ly liền vận công chuẩn bịứng phó, nhất thời quên mất trong khoang còn có một đại cao thủ tươnglai đang ngủ, nàng có thể gọi hắn ra kia mà. Đến khi thấy người tới sửdụng khinh công Võ Đang, Ân Ly mới nhẹ nhàng thở ra.
Trương Vô Kỵ đặt chân lên thuyền, thấy Ân Ly vẻ mặt đề phòng nhìn hắn mới nhớ ra mình đang dịch dung, vội gỡ râuxuống, mặt tỏ ra xấu hổ, áy náy nhìn nàng, giọng ngậm ngùi:
“Châu Nhi, là ta. Thật xin lỗi, ngày đókhông phải ta thực tâm muốn bỏ muội đi, mà là Mẫn muội đến báo tin củanghĩa phụ, nghĩa phụ và người trong giang hồ kết nhiều cừu hận, ta không thể nói ra sự việc trước tất cả mọi người được. Hiện giờ mọi việc đãxong, ta đi tìm muội nhận tội. Ngày đó trước khi đi ta từng nói, hôn sựvới muội ta tuyệt không đổi ý, mấy ngày nay ta tìm muội khắp nơi, cuốicùng cũng tìm được rồi. Châu Nhi, muội ta thứ cho ta chứ? Ta cam đoan sẽ trả lại cho muội một hôn lễ còn lớn hơn lúc trước.”
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Trương đạigiáo chủ. Một kẻ quái dị như ta, không gánh nổi cái xin lỗi của đại giáo chủ ngươi đâu, hôn ước giữa chúng ta cũng đã sớm không còn nữa. Ta ghét nhất là kẻ lăng nhăng, ngày đó ngươi đã bỏ đi cùng Triệu Mẫn, ta cũngđã nói hôn ước hủy bỏ, vốn ta còn chút tức giận, bây giờ biết ngươi vìTạ lão tiền bối, vậy thì cũng không có gì để tức giận nữa. Ngươi chọnTriệu cô nương hay Mẫn muội của ngươi cũng tốt, mà lực chọn tiểu nha đầu bên cạnh cũng được, hôn lễ long trọng không liên quan đến ta, hiện giờngươi và ta nam hôn nữ gả, không ai liên quan.”
Bây giờ, Ân Ly không còn như trước tự oán tự trách, tự ti hối hận, ánh mắt tươi sáng, mặt đầy phong tình, ngheTrương Vô Kỵ nói thế, nhìn hắn sắc mặt vàng vọt, mắt luôn nhìn nàng, ngữ khí thành khẩn, ánh mắt đầy vẻ si mê, nhất là khi nàng mỉm cười, mắthắn càng thêm mê mẩn, một thân y phục hoa gấm, có chút không được tựnhiên như khi mặc áo vải thô, khí chất cũng không hợp. Nhìn hắn hiệngiờ, Ân Ly mới hoàn toàn cắt bỏ được luẩn quẩn trong lòng, hoàn toànkhông nhớ đến mê luyến trước kia, nói ra lời không vui không giận, phảng phất như nói với người qua đường.
Mấy câu cuối cùng lọt vào tai Triệu Mẫn,Tiểu Chiêu bước lên thuyền ngay sau đó. Triệu Mẫn đầu tiên thở phào,nhưng trong lòng lại lo lắng Ân Ly giở thủ đoạn gì, Tiểu Chiêu thì runlên, có chút hoảng sợ liếc nhìn Triệu Mẫn, thấy nàng không để ý đến mớinhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tương lai trước mắt càng thêm mờ mịt, tiếnhay lùi, nàng không biết nên làm sao cho phải.
Triệu Mẫn lúc này mỉm cười, tiến đến gần Ân Ly, mặt mang vẻ áy náy, giọng tỏ ra hối hận nói:
“Ân tỷ tỷ, thực xin lỗi, ngày đó ta cũngvừa nhận được tin tức, vì quá gấp gáp nên mới vội vàng chạy đến, làmhỏng hôn sự của tỷ, ta thật sự rất hối hận. Vô Kỵ ca ca ngày đêm lo lắng cho Tạ lão gia tử, cũng mỗi ngày đều lo cho tỷ, khiến ta và Tiểu Chiêucũng lo lắng theo, hôm nay Vô Kỵ ca ca thành tâm xin tỷ tha thứ, chàngđã từ bỏ ngôi vị giáo chủ Minh giáo, có lẽ không làm lại được một hôn lễ long trọng như trước kia, tỷ cũng đừng giận chàng. Ta và Tiểu Chiêu tuy rằng yêu mến Vô Kỵ ca ca, nhưng người chàng lo lắng và muốn cưới thìchỉ có mình tỷ, hai chúng ta biết tỷ ghét nhất là tam thê tứ thiếp, cũng chẳng hy vọng xa với được thành thân với chàng, chỉ nghĩ muốn làm nhađầu cạnh Vô Kỵ ca ca, tỷ không cần vì chúng ta mà giận chàng, cứ coichúng ta như hoa cỏ tầm thường bên cạnh chàng thôi là được.”
Triệu Mẫn nói xong, nước mắt chảy xuống, ánh mắt đau thương nhìn Trương Vô Kỵ.
“Mẫn muội, Tiểu Chiêu, Trương Vô Kỵ tachưa bao giờ nghĩ đến các nàng, các nàng đối với ta cũng rất quan trọng. Châu Nhi, xin lỗi muội, ta biết muội ghét nhất là tam thê tứ thiếp,ngày đó ta đáp ứng thành thân với muội, chưa từng có ý nghĩ muốn hưởngphúc cùng tất cả, nhưng Mẫn muội đối với ta tình ý như vậy, đã nhiều lần vì ta mà vào sinh ra tử, ta thật sự không thể bỏ rơi nàng không để ýđến. Ta quả thật có lỗi với muội, nhưng hôn sự của hai ta, Trương Vô Kỵnày chưa bao giờ hối hận, Châu Nhi, cầu xin muội ta thứ cho ta, và cóthể đồng ý nhận Mẫn muội được không?”
Trương Vô Kỵ lúc đầu không để ý hai người đã đến, chỉ ngơ ngẩn nhìn Ân Ly. Trước kia chỉ cảm thấy Triệu Mẫn ươngngạnh giống mẫu thân, hôm nay lại thấy Ân Ly, bất luận dung mạo hay khíchất càng giống hơn, thậm chí còn vượt qua mẫu thân một chút, không khỏi nhìn không dời mắt, cho đến khi Triệu Mẫn đến trước Ân Ly, nàng vốnluôn kiên cường, anh khí bức người mà lại khổ sở rơi lệ, nói ra lời tựhạ thấp mình như vậy, vì hắn mà xin Ân Ly tha thứ, Trương Vô Kỵ mới hồitỉnh lại, quên mất tính Ân Ly cáu kỉnh hỷ nộ vô thường, muốn nàng chấpnhận Triệu Mẫn.
Trương Vô Kỵ biết rõ suy nghĩ như vậy quá mức đê tiện đáng xấu hổ, kỳ thật khi đó là thời Nguyên mạt, dù là vănsĩ hay thương nhân, giang hồ hào khách, tam thê tứ thiếp là chuyện rấtbình thường, chỉ trừ có dân chúng nghèo nàn mới hay cưới một vợ. Nhưnghắn biết rõ Ân Ly vì tam thê tứ thiếp mà chịu khổ, trước kia khi định ra hôn ước đã đồng ý với nàng không lấy thêm người khác, hiện giờ lại locho tình cảm giữa mình và Triệu Mẫn, liền nói ra việc hắn chấp nhậnTriệu Mẫn, muốn lấy Triệu Mẫn, tuy rằng không nói đến quan hệ với TiểuChiêu nhưng cũng có vẻ ngầm thừa nhận lời Triệu Mẫn nói.
Hắn biết Tiểu Chiêu thích hắn, trongphòng khách điếm, cái đêm nàng nói ra thân thế của mình với hắn, nànghát cho hắn nghe khúc hát Ba Tư, Trương Vô Kỵ nhất thời động tình hônnàng. Tiểu Chiêu không phản kháng, tiếp nhận sự thân mật của hắn. Bâygiờ chỉ còn chờ Ân Ly chấp nhận Triệu Mẫn, về sau sẽ tìm cơ hội an bàicho Tiểu Chiêu.
Hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện Ân Lysẽ không tha thứ cho mình. Khi Ân Ly bị thương sắp chết, nói lảm nhảmnhững lời vô nghĩa cũng chỉ toàn tâm toàn ý với hắn, nói rằng sẽ ôn nhugấp trăm lần chờ đợi hắn, nên hắn cho rằng dù mình làm sai chuyện gì, Ân Ly, hoặc gọi là Châu Nhi sẽ tha thứ, bởi nàng thích hắn, không thểkhông thỏa hiệp, cho dù hắn có tam thê tứ thiếp là việc Châu Nhi oán hận nhất, cũng là đúng lý hợp tình, mà không biết rằng nàng đã coi hắnkhông là gì nữa.
Tiểu Chiêu có lẽ không cần cùng ai khácchia sẻ trượng phu, không cần danh phận làm một thiếp thất, nàng từ nhỏđã bị gửi nuôi nhà bình thường, chỉ có chăm sóc và thấu hiểu, không cóngạo khí của tiểu thư nhà quyền thế. Đối với người dân bình thường, cóthể làm nha đầu, tiểu thiếp của công tử thiếu gia nhà giàu, được ăn nomặc ấm đã là may mắn. Tiểu Chiêu tuy rằng không vì cái ăn cái mặc, nhưng tâm ý của bản thân nàng, vì người trong lòng mình mà việc gì cũng cóthể làm, có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng không được giáo dục tư tưởng một vợ một chồng như người hiện đại, suy nghĩ, tư tưởng của nàng nhưvậy mới phù hợp với một người phụ nữ cổ đại, tam tòng tứ đức.
Nhưng Triệu Mẫn sao có thể từ bỏ ý đồ của mình, nàng thân là quận chúa, tự nhiên là có kiêu ngạo của chính mình,sao có thể chấp nhận làm một tiểu thiếp, vợ hai? Nàng còn ghen ngay cảvới Tiểu Chiêu, tình yêu, nhất là tình cảm oanh oanh liệt liệt của nàng, làm sao có thể chấp nhận được ai khác ngoài hai người? Điều này TiểuChiêu cũng đoán được, nhưng Trương Vô Kỵ lại ngây thơ không biết, chỉnghĩ đến có thể được cả hai mĩ nhân, một người dung mạo, khí chất giốngmẫu thân, một người ương ngạnh bướng bình, tính tình giống hệt mẫu thân, mà không hiểu được ý đồ của Triệu Mẫn. Để Trương Vô Kỵ không được Ân Ly tha thứ, nàng nói vẻ thê lương, thực tế lại nhằm vào những chỗ Ân Lyghét nhất mà nói, như vậy càng khiến Ân Ly tức giận Trương Vô Kỵ. Ngàyđó vì đồng ý làm cho Triệu Mẫn ba việc, nói làm người không thể khônggiữ lời bỏ nàng mà đi, giờ lại hối hận, Ân Ly tuy rằng không còn thươngnhớ gì Trương Vô Kỵ nữa, nhưng những việc sai lầm Trương Vô Kỵ gây racho nàng, tất nhiên là phải giải thích.
Nhưng giải thích như vậy không khỏi quáđáng, cũng là đem người mới đến chọc tức người cũ như nàng. Ân Ly ghétnhất kẻ đa tình, dùng dằng không dứt khoát, Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ nóimột hồi chỉ khiến Ân Ly mặt biến sắc, giận dữ trừng mắt liếc nhìn haingười một cái, rồi nghiến răng nghiến lợi tiện tay bẻ một đoạn lan cantrên thành tàu, cầm cây gậy gỗ giáng xuống người Trương Vô Kỵ.
Ân Ly vừa đánh vừa nổi giận mắng:
“Tên quái dị đáng thiên đạo vạn quả nhàngươi, còn có bộ dạng Trương Vô Kỵ tuấn mỹ trước kia sao? Hắn trước đâynhư thế nào? Bây giờ ngươi tự nhìn mình xem đã thành cái dạng gì? Ngươibỏ rơi ta mà đi, ta chỉ nghĩ ngươi thích Triệu Mẫn nên nhất thời hồ đồ,dù sao ta cũng không còn thích ngươi, cũng không còn trách ngươi, chỉhận nữ nhân kia da mặt dày, cướp chồng người khác không chút xấu hổ. Hôm nay ngươi nói là đến giải thích với ta, kỳ thực là đến chọc tức ta phải không? Biết rõ ta ghét nhất là tam thê tứ thiếp, đa tình không chungthủy, lại mang theo Triệu Mẫn đến bảo ta nối lại, ngươi coi ta là cáigì? Sai đi phải đi, gọi đến phải đến? Ngươi coi Triệu Mẫn là cái gì?Nàng ta tốt xấu gì cũng là quận chúa cơ đấy! Còn Tiểu Chiêu, ngươi coilà gì? Người ta hầu hạ ngươi lâu như vậy, là để làm nha đầu hầu hạ ngươi mãi hay sao? Lòng của ngươi ở đâu vậy? Ngươi muốn tam thê tứ thiếp,ngươi muốn mỹ nhân, con người cả đời yêu một người, chẳng lẽ không đủsao? Chẳng lẽ cứ gặp ai là yêu người đó? Trước kia ta chỉ cảm thấy ngươi xấu xí, không giống Trương Vô Kỵ tuấn mỹ ở Hồ Điệp Cốc trước kia, người khác nói ngươi chính là hắn, ta tin, nhưng bây giờ ta thấy ngươi khôngxứng với cái tên này. Cô cô dù mệnh khổ nhưng lại được Trương Ngũ thậttâm đối đãi, gần ba mươi tuổi lấy cô cô, trước đó hành tẩu nhiều nămtrên giang hồ cũng không có lằng nhằng với nữ tử nào hết. Ngươi nhìn lại ngươi xem, ngươi xứng làm con của Trương Ngũ hiệp, Ân Tố Tố hay sao? Võ Đang thất hiệp có ai không cả đời chỉ lấy một người? Dù là người trongMinh giáo cũng chủ yếu lấy một vợ, ít người đa thê. Khi ở Côn Lôn ngươigiống tên ăn mày, ta nhất thời thấy ngươi đáng thương tội nghiệp, lạikhông biết sau đó ngươi lên làm giáo chủ Minh giáo, ngồi lên địa vị caorồi, liền quên hết cả đạo đức quân tử, gia phong tiên tổ. Bây giờ lạiđáng ghét như vậy, ta và ngươi hôn ước đã phế bỏ, không muốn có khúc mắc gì với ngươi nữa. Còn ngươi thì sao? Định đem Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu thế nào đây?”
Ân Ly trước nay tính tình ương ngạnh, khi đã quyết định điều gì thì hiếm khi thay đổi, giờ phút này vô cùng hậnTrương Vô Kỵ lằng nhằng, biết hắn nội lực thâm hậu cho nên đánh khôngchút nương tay, miệng mắng mỏ liên tiếp, phong thái tiên nữ lúc trước đã sớm biến mất không tung tích. Bịch..bịch.. hơn mười tiếng gậy đậpxuống, dùng cho hết sức cho đến khi gậy gỗ gãy thành mấy mảnh văng raxung quanh.
“Ân cô nương, ngày đó phá hỏng hôn lễ của cô, là ta đối với cô không đúng, cô muốn đánh thì hãy đánh ta đây, đánh Vô Kỵ ca ca làm gì? Là ta ép chàng, chàng nghĩ đến Tạ lão gia tử lạimềm lòng, cô cũng biết điều đó, chàng cũng là bất đắc dĩ thôi, mau ngừng lại đi.”
Triệu Mẫn đứng cạnh thấy Ân Ly đánh thẳng tay, Trương Vô Kỵ vì áy náy xấu hổ nên không dám trốn tránh, nghe Ân Ly trách móc lại càng không ngẩng đầu lên nổi, chỉ cảm thấy mình đã phụcông dạy dỗ của cha mẹ, Thái sư phụ, các thúc thúc bá bá, không còn dámnhắc đến phải lấy Triệu Mẫn nữa, lại càng không dám phản bác lại câunào. Triệu Mẫn chung quy là thực lòng thích Trương Vô Kỵ, nhìn hắn bịđánh mà không dám vận công chống cự, dĩ nhiên đau lòng, thấy gậy gỗ đềuđã gãy, Ân Ly vẫn không dừng tay, còn muốn tìm thứ khác đánh tiếp, không khỏi lên tiếng ngăn cản.
Dù sao nàng biết Trương Vô Kỵ sẽ không bỏ mặc nàng bị đánh, nhất định che chở cho nàng. Nhìn Ân Ly tức giận nhưvậy, Triệu Mẫn còn cho rằng Ân Ly vẫn còn quá yêu Trương Vô Kỵ, sợ rằngchỉ qua vài câu mắng mỏ sẽ bỏ qua hận cũ, tha thứ cho hắn. Cho nên lờinói lần này cũng tỏ rõ bênh vực Trương Vô Kỵ, âm thầm biểu hiện thâmtình cùng ủy khuất của nàng, còn Tiểu Chiêu, tuy rằng cũng đau lòngnhưng không nói gì, chỉ yên lặng tiến lên bôi thuốc tiêu sưng cho Trương Vô Kỵ.
Triệu Mẫn không biết rằng nàng xem Trương Vô Kỵ như báu vật, Ân Ly lại coi hắn như một cọng cỏ mà thôi. Trong hôn lễ, Trương Vô Kỵ vì Triệu Mẫn mà ra chiêu đánh lại nàng, bỏ đi cùngTriệu Mẫn, Ân Ly đã thấy rõ bản chất nhập nhằng của hắn. Nhìn mỹ nữ,động cảm tình, mỹ nữ đối với hắn ái mộ hết lòng như thế, dù trọng lờihứa thì cũng làm gì? Bài học cả đời của mẫu thân nàng còn chưa đủ haysao? Ngày đó nàng không nhìn ông nội, phụ thân phản đối mà tuyên bố từhôn, hai bên không còn liên quan gì nữa, trong tim cũng đã đem Trương Vô Kỵ đẩy ra ngoài. Tuy rằng lúc đó nhất thời chưa quên được, oán hận,vướng mắc cũng chán ghét Trương Vô Kỵ, nhưng trải qua mấy tháng, hiệngiờ nàng và Tống Thanh Thư tình cảm quyến luyến dần sâu nặng, đã sớm đem mối tình thiếu nữ ngây thơ đối với Trương Vô Kỵ quên sạch sẽ.
Lúc này, trên lầu khoang thuyền vang lêntiếng kêu rít chói tai, Lôi Tuyết vẫn luôn tìm cách chạy khỏi Ân Ly khibị ôm xuất hiện, nhảy lên vai Ân Ly, tay cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ hoachân múa tay hướng Trương Vô Kỵ rít lên không ngừng. Ân Ly biết LôiTuyết nhìn thấy nàng đánh người, cho rằng nàng bị bắt nạt liền chạy đếngiúp nàng đây, tức thời trong lòng mềm lại, phẫn nộ đang tràn ngập liềnbiến mất không tăm tích.
Ân Ly nhẹ nhàng trấn an tiểu Lôi Tuyết,khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Mẫn mang theo khinh thường cùngthú vị, cả người tản ra phong tình mềm mại mê người, khiến ba người nhìn đến hoa mắt thất thần, mới yểu điệu lên tiếng:
“Ta đánh hắn đó, thì làm sao? Ngươi đaulòng sao? Nhưng ngươi có thân phận gì? Là người nhà họ Trương sao? Tađánh biểu ca nhà ta, khuyên răn hắn đạo làm người, có liên quan gì đếnngươi? Ngươi có tư cách gì chịu đánh thay hắn? Chờ cho đến ngày nào đóngươi thành Trương Triệu thị thì hạn nói đi. Vẫn là nha đầu Tiểu Chiêunày tận tình, thật biết chăm sóc chủ nhân.” Đôi mắt đẹp của Ân Ly đưaqua nhìn Tiểu Chiêu đang bôi dở thuốc cho Trương Vô Kỵ.
Tiểu Chiêu thân mình cứng đờ, cảm giác có một luồng ánh mắt hung dữ đảo qua nàng, trong lòng lạnh xuống, toát mồhôi lạnh. Triệu Mẫn nghe xong lời Ân Ly nói, sắc mặt hết xanh lại trắng, vừa thẹn vừa hận, thầm bực Ân Ly nói chuyện không chút lưu tình, nhấtthời lại không nghĩ ra câu nào phản bác, cũng không thèm nghĩ lại chínhmình cướp tướng công người ta, phá nhân duyên, phá hôn lễ của người ta,tuy rằng vị tướng công kia không đáng tin cậy chút nào, với người ta thì có tình cảm gì đáng kể, trong lúc nhất thời, trước đó trên thuyền nóiqua nói lại không ngừng, sau thì yên lặng tĩnh mịch.
“Ly Nhi, sao vậy? Vừa rồi hình như cótiếng Lôi Tuyết kêu ầm ĩ, nó có phải lại đùa nghịch rồi? Đêm qua ta yêumuội như vậy, muội không mệt à? Sớm vậy mà đã ra ngoài rồi. A, có ngườiđến sao? Ly Nhi sao không mời bọn họ vào trong ngồi? Ba vị này là bằnghữu của muội sao?”
Cửa khoang thuyền được mở ra, Tống ThanhThư tóc tai tán loạn cúi lưng bước ra, ánh mắt vẫn còn chút buồn ngủ mơmàng mang theo mê đắm nhìn Ân Ly, trên mình chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏngbằng sa trong suốt, hạ thân mặc quần kéo lên tận gối, chân trần đứng dựa vào khung cửa, qua lớp áo ngủ mỏng có thể thấy rõ bên trong, trướcngực, cánh tay mấy chỗ liền ẩn hiện vết cào rướm máu, nhìn mấy ngườiphía trước, mày hơi nhướng lên, tựa tiếu phi tiếu, dung mạo tuấn mỹ vôsong tản ra mê hoặc vô hình, liếc mắt một cái đã khiến Triệu Mẫn, TiểuChiêu còn chưa thành thục mặt ngọc đỏ bừng lên, cúi đầu không nói.
Ân Ly bực bội xấu hổ trừng mắt nhìn TốngThanh Thư, sắc mặt cũng đỏ lên, biết hắn cố ý. Lấy võ công của hắn,người vừa lên thuyền chắc chắn hắn đã biết, còn cố tình chưa chịu ra,lại thay đổi bộ đồ như thế, tóc cũng thành tán loạn. Lúc nàng ngủ dậy có sao đâu, ghê tởm hơn, lại đem dấu vết ân ái đêm qua của bọn họ chongười khác nhìn thấy.
Trong lòng tuy rằng hiểu Tống Thanh Thưkhông nhiều độ lượng, trong lòng hắn vẫn ghét vì nàng nhớ thương TrươngVô Kỵ lâu như vậy, lại vừa hận Trương Vô Kỵ trong hôn lễ tổn thươngnàng, hại nàng thương tâm khổ sở lại mất hết thể diện. Bây giờ Trương Vô Kỵ lại chạy đến muốn nối lại hôn ước, dĩ nhiên là tức giận không ít,muốn trả thù một chút. Nhưng lại lấy dấu ân ái giữa bọn họ làm thủ đoạnđùa giỡn, bọn họ còn chưa thành thân, lát nữa chẳng những chính mình mất mặt, biểu ca này tuy rằng không nói gì nhưng sẽ không khổ sở gì hết,chỉ sợ là càng thấy thoải mái hơn, thoát khỏi khó xử giữa nàng và TriệuMẫn. Nàng cũng không bắt hắn phải khó xử, chỉ muốn ba người này mau maurời khỏi đây cách mình càng xa càng tốt, không cần quấy rầy cuộc sốngcủa nàng. Nhưng dùng cách xấu hổ như vậy, sợ rằng lại bị yêu nữ kia nắmlấy, vạn nhất truyền ra giang hồ khiến danh dự của Thanh Thư và Võ Đangbị tổn hại, không tốt cho tiền đồ của hắn.
“Tống sư huynh? Sao huynh lại ở đây? Huynh và Châu Nhi….”
Trương Vô Kỵ không dám tin nhìn TốngThanh Thư, biểu hiện ra bộ dáng thương tâm vô cùng ngoài dự đoán của ÂnLy. Hắn tuy rằng không phải biết hết mọi thứ trên đời, nhưng bản thântinh thông y thuật, nhìn Ân Ly phong tình không giống trước đây đã cảmthấy kỳ quái, lúc này nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Thư như thế, cô namquả nữ cùng chung một thuyền, quần áo nhan sắc chất liệu giống nhau, còn không chỉnh tề, hắn sao có thể không hiểu ra chuyện tình trong đó? Hắntrước nay vẫn đinh ninh Ân Ly là của mình, thương tâm hiện giờ có thểhiểu được, nhưng bản thân vốn trung hậu, lại nói không ra được lời ácngữ.
Tống Thanh Thư tỏ vẻ ngẩn người, giọng mang vẻ kinh ngạc mang theo nghi hoặc hỏi:
“A.. Vị này thanh âm rất quen thuộc, rấtgiống với Vô Kỵ sư đệ của ta. Sao ngươi lại biết tên khác của nội tử*?Bất quá nàng đã không cần cái tên đó nữa, bây giờ nàng theo họ Tống củatại hạ, tên cũng không cần bằng hữu phải biết rõ.”
*Nội tử: Vợ, cách gọi của người đàn ông thời xưa.
Tống Thanh Thư giả như thật sự không biết hắn, cũng không nhìn thấy những mảnh gỗ gãy rơi trên thuyền, tiếp tụcnói như dao sắc cứa vào trái tim đa tình của Trương Vô Kỵ, ánh mắt mêhoặc thâm tình nhìn Ân Ly tản ra mị lực, hai nàng Tiểu Chiêu, Triệu Mẫnnhìn thấy mặt lại càng thêm đỏ.
“A…..!!!”
Trương Vô Kỵ chịu đả kích nặng nề, bithương nhìn Ân Ly và Tống Thanh Thư rồi thét dài một tiếng, phi thânnhảy khỏi thuyền, ỷ vào nội lực thâm hậu vận khinh công nhảy lên bờ. Hắn nội công vốn tinh thâm, khinh công được truyền từ Võ Đang lại càng lợihại, thuyền Ân Ly cách bờ cũng không quá ca, vài lần điểm chân xuống mặt nước đã lên đến bờ, trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Vô Kỵ ca ca!”
“Công tử!”
Hai nàng bên cạnh cùng kinh hô, không nói gì nhìn qua Tống Thanh Thư và Ân Ly một cái rồi nhảy xuống thuyền nhỏ,cũng không nói câu cáo từ, bảo người chèo thuyền đuổi theo hướng TrươngVô Kỵ vừa biến mất, chỉ có Tiểu Chiêu trong mắt nhìn hai người mang vẻáy náy.
Ân Ly trợn mắt há mồm nhìn biến cố trước mắt, trầm mặc nửa ngày, giận dữ mắng:
“Bây giờ lại làm như ta có lỗi với hắn,ta phụ hắn ấy! Lúc trước rõ ràng là hắn bỏ rơi ta, nhớ thương yêu nữThát tử, cùng người ta vào quán uống rượu thân thiết, lại dây dưa vớiTiểu Chiêu, mấy ngày trước thành thân chỉ cần nhìn thấy Tiểu Chiêu liềnlóa mắt, khinh thường ta không nhìn ra sao? Bây giờ ta không cần hắn nữa thì làm ra vẻ sắp chết không bằng, thật là….”
Ân Ly vừa nói dứt liền bị Tống Thanh Thưkéo vào lòng, đuổi Lôi Tuyết ra xa, ôm Ân Ly hôn mãnh liệt, lúc lâu saumới buông nàng ra, mắt đầy vẻ ghen tuông nói:
“Không cho phép muội nhắc đến hắn, khôngcho phép muội nghĩ đến hắn, chỉ được nghĩ đến ta, vướng bận ta, ta cũngchỉ vướng bận muội, không cần quan tâm đến mấy người không liên quannày!”
Ân Ly đỏ mặt, nhẹ đấm Tống Thanh Thư mấy cái, nhưng rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu mấy cái.
———————-
Lại nói đến Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu haingười lên bờ, biết phạm vi chỉ có thể trong thị trấn nơi khách điếm tốiqua bọn họ ngủ lại, thôn xung quanh không tiếp người ngoài, chắc TrươngVô Kỵ sẽ không ở quanh đó, vẫn là lên trấn trên tìm xem. Hai người chạynhanh lên, thời gian đã qua một canh giờ cũng không thấy bóng dángTrương Vô Kỵ, đành chia nhau ra tìm. Tiểu Chiêu một đường hỏi thăm rấtnhiều, cuối cùng tìm thấy Trương Vô Kỵ đang mua say trong một quán rượu, bên cạnh hắn có hai bình rượu to.
Tiểu Chiêu biết Trương Vô Kỵ đã uốngkhông ít, nhưng cũng không lo lắng, biết hắn nội lực thâm hậu, uốngnhiều cũng không dễ mà say, lại không biết Trương Vô Kỵ trong lòng vừađau vừa hối hận, chỉ cần nghĩ đến biểu muội vốn là yêu hắn thích hắn lại gả cho Tống sư huynh, hai người ôm nhau thân thiết, mắt lại đục lên đỏngầu, đau lòng khó nhịn. Trương Vô Kỵ lại không nghĩ đến hắn bỏ rơi ÂnLy bất quá được hơn hai tháng, hai người sao có thời giờ thành thân? Chỉ là trong lúc động tình không còn khách sáo lễ giáo gì nữa thôi.
“Công tử đừng uống ở đây nữa, chúng taquay về khách sạn, em sẽ chuẩn bị cho công tử chút rượu và thức ăn, vềkhách sạn uống được không?”
Tiểu Chiêu ngồi xuống cạnh Trương Vô Kỵ,bàn tay mềm mại trắng nõn đoạt lấy chén rượu trên tay hắn, trong lòng âm thầm nghi hoặc, ngày đó trên Thiếu Lâm nàng tình cờ nghe được Trương Vô Kỵ nói chuyện cùng Triệu Mẫn, hắn nói đối với Chu cô nương là kínhtrọng, với Ân cô nương là cảm kích cùng đau lòng, với chính mình làthương tiếc, đối với Triệu cô nương mới là yêu say đắm khắc cốt ghi tâm. Nguyên là vì lời hứa mà tìm Ân cô nương khôi phục hôn ước, nhưng saohôm nay thấy Ân cô nương tìm được lương duyên, gả cho chưởng môn Nga Milàm vợ, đáng lẽ nên cao hứng cho Ân cô nương, cũng không còn khúc mắcnữa mà thuận lợi cùng Triệu cô nương kết nhân duyên mới phải, sao lạithương tâm đến cực điểm như vậy? Chẳng lẽ người công tử yêu nhất chínhlà biểu muội của chàng sao?
Trương Vô Kỵ không biết nghi hoặc củaTiểu Chiêu, trái tim đang đau xót được Tiểu Chiêu an ủi xoa dịu, khiếnhắn thấy lòng mềm lại, không khỏi đưa ánh mắt đau thương hối hận nhìnnàng, có chút men say nhìn vào đôi mắt linh hoạt phảng phất màu xanh của biển đang nhìn hắn lo lắng, trong đó đều là hình bóng của hắn, lòng dịu lại, lời cự tuyệt ra đến miệng lại thu về, yên lặng gật gật đầu, cũngkhông hỏi Triệu Mẫn đâu, đứng dậy đi về khách điếm đêm qua bọn họ ở.Tiểu Chiêu vội trả tiền rượu, thầm nghĩ Triệu Mẫn không tìm thấy TrươngVô Kỵ tất nhiên là sẽ trở về khách sạn, cũng không nói nhiều, yên lặngđi theo sau hắn.
Trở về khách điếm, Trương Vô Kỵ về phòngmình, hơi giật mình ngẩn người, Tiểu Chiêu đã sai chủ quán chuẩn bị tốtrượu và thức ăn đem vào phòng, nàng biết lòng hắn đang không thoải máinên không ngăn cản hắn uống nhiều hay ít. Trương Vô Kỵ đáp lại TiểuChiêu, nâng một chén rượu kính nàng, Tiểu Chiêu ngẩn người nhưng rồicũng tiếp nhận, cùng Trương Vô Kỵ một ngụm uống hết.
Hai người uống được hai khắc, Tiểu Chiêutửu lượng thấp, tuổi còn nhỏ, nội công cũng không mạnh, mấy bát uốngxong mặt đã đỏ bừng, có chút say, không nói gì nhiều chỉ ngơ ngác nhìncông tử tuấn mỹ đã liều mình cứu nàng. Trương Vô Kỵ không vận công giảmsay, hơn nữa khi ở trên thuyền đã uống không ít, lại thêm ban nãy, saylại thêm say.
Mắt lờ đờ mông lung nhìn cô bé trước mắt, một hồi là Chu Chỉ Nhược, một hồi là Ân Ly, một hồi là Triệu Mẫn, mộthồi là Tiểu Chiêu, không khỏi hoa mắt mất hồn, nghĩ đến Ân Ly biểu muộigiờ chắc đang được Tống sư huynh tuấn mỹ vô song tài học hơn người ômvào trong ngực, trước mắt chính là Tiểu Chiêu vẫn luôn lặng lẽ đi theohắn, trong lòng êm ái.
Thành thực trung hậu trước đó thu hồilại, nhân cảm giác say này cầm lấy hai tay Tiểu Chiêu, trước kia hắn đãtừng hôn nàng, biết nàng thích hắn, sẽ không cự tuyệt hắn, không hỏi ýnàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng:
“Tiểu Chiêu, ta thích ánh mắt nàng, bởi vì trong đó chỉ có ta.”
Trương Vô Kỵ nói xong, kề sát Tiểu Chiêu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, khi đôi môi chạm vào làn da trắngnõn của nàng, ngửi thấy mùi hương cơ thể thiếu nữ thuần khiết, Trương Vô Kỵ đang say liền ôm chặt Tiểu Chiêu, đôi môi nóng bỏng dời xuống môinàng, mạnh mẽ khẩn thiết hôn….
(dạ, đoạn H này của Trương Vô Kỵ, mọi người tha thứ cho ta là ta đã bỏ qua, vì ta ghét tên này ghê gớm, dùhắn làm với ai cũng thế. Nếu ai có ý kiến gì khác thì nói ta biết, cóthể ta sẽ thêm = =)
Triệu Mẫn báo tin cho mạng lưới mật thámcủa Nhữ Dương Vương phủ tin tức Ân Ly thành hôn cùng Tống Thanh Thưxong, tìm lại trên trấn một lần nữa cũng vẫn không thấy thân ảnh haingười, đoán rằng Tiểu Chiêu đã tìm được Trương Vô Kỵ và cùng hắn trở vềkhách điếm, tức thời mang một thân mồ hôi vất vả chạy về, khi đó đã làđêm, hỏi tiểu nhị, quả nhiên người đã trở lại, còn gọi rượu và thức ănnữa.
Lập tức nàng sửa sang lại dung trang, lau mồ hôi, nở nụ cười đoan chính giấu đi thương tâm để Trương Vô Kỵ cũngđang đau lòng khỏi nhìn thấy, lúc này mới đến gõ cửa phòng hắn, nhưng gõ mấy lần cũng không có ai mở cửa, trong lòng thầm nghĩ, hai người gọirượu và thức ăn, chẳng lẽ đã say rồi? Lúc này mới đẩy cửa phòng, bướcvào trong không khỏi ngẩn người, một loại cảm giác xấu lởn vởn xungquanh. Thì ra nàng vừa bước vào, chỉ thấy trên bàn chén bát lộn xộn,trên đất y phục của hai người rơi lung tung, giày cũng vứt loạn, ởgiường, màn đã hạ xuống che kín tình cảnh bên trong, nhìn không rõ.
Triệu Mẫn trong lòng còn cố giữ một tiahy vọng, vòng quan bàn, đến trước giường, hai tay run run vén lên, chỉthấy hai người toàn thân trống trơn, hai đôi chân giao triền. Trương VôKỵ ôm Tiểu Chiêu, cứng rắn giữa hai chân chưa mềm xuống, vẫn đang nằmtrong u cốc sưng đỏ của Tiểu Chiêu. Tiểu Chiêu trên người loang lổ hồngngân, giữa hai chân bạch dịch mang theo tia huyết sắc vẫn đang chảy ra,hiển nhiên là mới bị phá thân, vết máu bên cạnh dính trên chăn đệm cũngchứng minh điều này.
Hai người hiển nhiên là vừa say lại vừamệt mỏi, ngay cả nàng vào cũng không phát hiện, Trương Vô Kỵ trong lúcvô ý thức chuyển động một chút, vật cứng rắn cũng xê xích, khiến càngnhiều bạch dịch mang tơ máu chảy ra. Tình huống dâm dục như vậy, cho dùTriệu Mẫn có lợi hại đến mấy chăng nữa, chung quy vẫn là thiếu nữ chưachồng, trong lòng vừa hận vừa đau, không dời tầm mắt, không nhìn chỗ hai ngươi ân ái, chỉ căm hận trừng mắt nhìn Tiểu Chiêu, lấy chủy thủ giắttrên lưng nhẹ nhàng rút ra, oán hận chĩa vào Tiểu Chiêu, muốn giết người tại chỗ.
Nhưng nhìn Trương Vô Kỵ dung nhan bìnhlặng mang chút vừa lòng say ngủ, Triệu Mẫn biết nếu Tiểu Chiêu chết, hắn tất sẽ nghi ngờ nàng. Nàng còn muốn sống cùng hắn cả đời, cho dù nhìncảnh này cũng chỉ nghi Tiểu Chiêu nhân lúc Trương Vô Kỵ say rượu câu dẫn hắn, mà không muốn giữa Trương Vô Kỵ và mình có gì ngăn cách.
Tức thời đành oán hận thu chủy thủ lại, thấp giọng nói:
“Xem như ngươi gặp may, về sau sẽ tínhtoán với ngươi. Dám cướp của Triệu Mẫn ta, phải xem ngươi có mệnh haykhông đã, ngươi để ý nhất cái gì, ta sẽ phá hủy của ngươi cái đó. Xem ra mười hai Bảo Thụ vương rất nhàn rỗi, ta tìm việc cho các ngươi làm!”
Nói xong liền buông màn xuống, đi ra cửa. Triệu Mẫn khi ở trên thuyền đã sớm nghi ngờ thân thế Tiểu Chiêu, saumấy lần nhìn Tiểu Chiêu và Kim Hoa bà bà có điều kỳ lạ, mấy ngày trướclại nghe trộm được thân thế thật sự của Tiểu Chiêu. Vốn nàng cũng khôngđịnh quyết tuyệt như vậy, nhưng hiện giờ không thể không làm, Triệu Mẫnvừa nghĩ vừa rời khỏi khách điếm.
Triệu Mẫn không hay biết, nàng vừa đirồi, Tiểu Chiêu liền mở mắt, cả người run rẩy tránh khỏi cái ôm củaTrương Vô Kỵ, nhịn đau rút vật cứng rắn của hắn ra khỏi thân thể, lúcnày mới cố chịu đựng hai chân vô lực bước xuống giường. Nguyên nàng tuyrằng cũng say rượu, nhưng khi Trương Vô Kỵ xé rách thân thể nàng, đauđớn kịch liệt khiến nàng tỉnh lại. Nàng mới mười lăm mười sáu tuổi, thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành, cửa mình vừa nhỏ lại hẹp, tự nhiên làđau đớn vô cùng.
Nàng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng đốivới công tử mà mình ngưỡng mộ đã lâu, lúc này sự đã thành, tự nhiên làngoan ngoãn phục tùng, không phản kháng lại công tử triền miên rongruổi, cho dù bị ép vài lần cũng không đẩy hắn ra, dù đau cũng chỉ khẽrên rỉ mấy tiếng. Một hồi lâu sau, Trương Vô Kỵ mới mệt mà ngủ thiếp đi.
Nàng nghỉ ngơi một chút đang muốn đứngdậy thu dọn, lại nghe tiếng bước chân Triệu Mẫn, biết không còn kịp,đành nằm xuống giả bộ ngủ. Nhưng Trương Vô Kỵ lúc đang ngủ vẫn còn trong cơ thể nàng, khuôn mặt nàng úp vào ngực hắn đã chuyển sang đỏ rực. Nghe sát khí của Triệu Mẫn và lời nói cuối cùng của nàng, hiển nhiên đã biết rõ thân thế của mình, cũng đã điều tra được nơi Kim Hoa bà bà đang ở,Tiểu Chiêu không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Đợi Triệu Mẫn đi rồi, nàng lập tức đứngdậy thu dọn, không quản bạch dịch lẫn tơ máu rớt xuống vội vàng mặc quần áo, tìm bút mực trong phòng viết lên khăn tay của mình:
“Trước kia từng nghe công tử nói vớiTriệu cô nương, với Chu cô nương là kính trọng, với Ân cô nương là cảmkích và đau lòng, với Tiểu Chiêu là thương tiếc, với Triệu cô nương làyêu khắc cốt ghi tâm, hôm nay có thể được công tử thương tiếc, TiểuChiêu nhân sinh đã mãn nguyện, không thể ở lại bên công tử nữa, khiếncông tử lâm vào thế khó xử. Chúc công tử cùng với Triệu cô nương màngười yêu đến khắc cốt ghi tâm cùng nhau bạch đầu giai lão. Công tửkhông cần tìm Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu bái biệt.”
Tiểu Chiêu viết xong, đặt khăn tay bêntai Trương Vô Kỵ, cẩn thận nhìn lại hắn một lần, rốt cuộc hiểu được thủđoạn của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn thân phận tôn quý, thủ hạ lại nhiều, dùnói không làm quận chúa nữa, nhưng nếu muốn nhân thủ từ vương phủ, vương phủ lại từ chối sao? Nàng sao có thể vì tình riêng mà bỏ mặc không để ý đến mẫu thân? Hơn nữa ở bên Trương Vô Kỵ, hắn bảo vệ nàng được một lúcnhưng không thể được cả đời.
Huống chi mẫu thân đã mấy lần muốn giết Ân cô nương, hắn cũng chẳng yêu quý gì bà, sẽ không nguyện ý vì mẫu thân mà đắc tộiTriệu cô nương. Mẫu thân lại có cường địch tìm kiếm truy đuổi, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không biết mẫu thân vì sao muốn giết Ân cô nương, đều là vì nàng. Nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, thương tâm mang thân mình đau nhứcra khỏi phòng, chuẩn bị rời đi, tìm gặp mẫu thân, rồi chuyển đến một nơi mà Trương Vô Kỵ, Triệu Mẫn không thể tìm được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.