Sáng sớm, ta nằm dựa vào ngực Mạc Thanh Cốc ấm áp, mở to mắt bừngtỉnh vì cảm giác căng trướng quen thuộc ở bụng. Nhìn Mạc Thanh Cốc khuôn mặt mệt mỏi đã ngủ say, hô hấp đều đặn, ta nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhíchra khỏi người hắn, nhịn đau đớn trong người tay trái chống lên tảng đácố nhấc mình ngồi dậy, loạng choạng đứng lên. Vừa đi được hai bước thìchân đã nhũn ra, không tuân theo điều khiển của cơ thể khiến ta loạngchoạng ngã xuống, toàn thân lại chịu thêm một trận đau đớn khiến ta thốt ra một tiếng rên rỉ.
“Chỉ Nhược! Có đau không? Có việc gì sao không gọi ta, đau lắmkhông?” Mạc Thanh Cốc bị tiếng rên của ta đánh thức, vội đứng dậy ôm talên. Đêm qua hắn lo ta ngủ không sâu, lỡ như đụng tới chỗ bị thương lạiđau mà tỉnh, lại thêm sợ ta bị lạnh nên vẫn ôm ta ngủ, tuy thỉnh thoảngphải trở dậy tiếp thêm củi cho đống lửa nhưng tứ chi vẫn bị đè ép têrần, lúc này đột ngột đứng dậy, hắn cũng choáng váng một chút, suýt chút nữa thì ngã.
Ta nắm vạt áo hắn, cảm nhận được thân thể hắn đã ổn định lại, nhẹnhàng thở ra. Nhưng nhìn hắn ánh mắt phiếm tơ máu cùng sắc mặt mỏi mệt,trong lòng lại đau xót, thầm bực chính mình sao lại không cẩn thận, hắnthật vất vả mới ngủ được một chút, mình lại đánh thức hắn dậy, lại nghĩđến lời hắn mới nói, sắc mặt ta đỏ lên, ngại ngùng nói:
“Thất thúc, ta đã tốt hơn nhiều rồi, có thể tự đi được.”
“Có thể đi mà ngã vậy sao? Lần này thân thể em đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/1620974/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.