Để lại lời nhắn cho bốn người Tống đại hiệp xong, ta và Mạc Thanh Cốc đuổi theo hướng Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ mà đi. Mạc Thanh Cốc khôngbiết rõ nội tình chuyện này, hơn nữa Cái Bang tuy rằng trăm năm nay trởlại đã xuống dốc nhưng vẫn là bang phái chính đạo nên không chút nghingờ. Ta biết Trần Hữu Lượng ẩn thân bên trong Cái Bang, bọn người Tạ Tốn mất tích tất nhiên Thành Côn và Trần Hữu Lượng có liên quan không ít,cho nên trên đường ta không để cho Mạc Thanh Cốc hướng đệ tử Cái Banghỏi thăm tin tức, còn âm thầm đem hoài nghi dẫn về phía Cái Bang.
Không biết do chúng ta đi sai hướng hay là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫnche giấu quá tốt, đuổi theo hai ngày liền đều không thấy tung tích bọnhọ đâu, chúng ta đành lần xung quanh tìm hiểu, rốt cuộc ở một trấn nhỏcách cửa biên quan hơn năm mươi dặm hỏi thăm được, mấy ngày trước có một người Cái Bang áp giải một lão già tóc vàng và hai cô gái trẻ đi vàomiếu Tướng Quân bên ngoài trấn mà không thấy đi ra. Cái miếu rách nátkia thờ một vị tướng quân tử chiến giữ Ngọc Môn Quan đời Tống, sau khinhà Tống diệt hương khói ít dần mới tàn lụi như thế, bình thường trừ mấy tên ăn mày ra thì không có ai đặt chân đến.
Ta và Mạc Thanh Cốc đều cảm thấy tin tức này đến tai chúng ta dễ dàng một cách kỳ lạ. Nếu người ở đây, vậy bọn Trương Vô Kỵ còn đến sớm hơnchúng ta sao không có động tĩnh gì? Tuy hoài nghi như vậy, nhưng thậtvất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chu-chi-nhuoc/1620973/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.