Để lại lời nhắn cho bốn người Tống đại hiệp xong, ta và Mạc Thanh Cốc đuổi theo hướng Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ mà đi. Mạc Thanh Cốc khôngbiết rõ nội tình chuyện này, hơn nữa Cái Bang tuy rằng trăm năm nay trởlại đã xuống dốc nhưng vẫn là bang phái chính đạo nên không chút nghingờ. Ta biết Trần Hữu Lượng ẩn thân bên trong Cái Bang, bọn người Tạ Tốn mất tích tất nhiên Thành Côn và Trần Hữu Lượng có liên quan không ít,cho nên trên đường ta không để cho Mạc Thanh Cốc hướng đệ tử Cái Banghỏi thăm tin tức, còn âm thầm đem hoài nghi dẫn về phía Cái Bang. Không biết do chúng ta đi sai hướng hay là Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫnche giấu quá tốt, đuổi theo hai ngày liền đều không thấy tung tích bọnhọ đâu, chúng ta đành lần xung quanh tìm hiểu, rốt cuộc ở một trấn nhỏcách cửa biên quan hơn năm mươi dặm hỏi thăm được, mấy ngày trước có một người Cái Bang áp giải một lão già tóc vàng và hai cô gái trẻ đi vàomiếu Tướng Quân bên ngoài trấn mà không thấy đi ra. Cái miếu rách nátkia thờ một vị tướng quân tử chiến giữ Ngọc Môn Quan đời Tống, sau khinhà Tống diệt hương khói ít dần mới tàn lụi như thế, bình thường trừ mấy tên ăn mày ra thì không có ai đặt chân đến. Ta và Mạc Thanh Cốc đều cảm thấy tin tức này đến tai chúng ta dễ dàng một cách kỳ lạ. Nếu người ở đây, vậy bọn Trương Vô Kỵ còn đến sớm hơnchúng ta sao không có động tĩnh gì? Tuy hoài nghi như vậy, nhưng thậtvất vả mới tìm thấy một manh mối, cũng không thể bỏ qua. Cũng do haichúng ta gan lớn, nghĩ mình có đủ sức, đó chắc chắn là một phân đà củaCái Bang, hơn nữa nếu như giam giữ Tạ Tốn chắc hẳn phòng thủ rất nghiêmngặt, nhưng vẫn quyết định đêm đó xâm nhập vào xem sao, ban đêm dễ hànhđộng hơn, ta và Mạc Thanh Cốc đi mua thêm y phục dạ hành, khăn bịt mặt. Ban đêm vừa qua canh hai, ta và Mạc Thanh Cốc thay xong y phục dạhành, mang khăn che mặt, binh khí, cùng rời khỏi khách điếm đi đến miếuTướng Quân ngoài trấn. Cách miếu ba dặm, ta và Mạc Thanh Cốc liền pháthiện ra các đệ tử Cái Bang núp ở sau những gốc cây, bụi cỏ, khe núi, hốc đá.. rất đông. Không ngờ nơi hoang vắng này ban đêm lại thủ vệ nghiêmngặt đến vậy. Ta ra hiệu cho Mạc Thanh Cốc, ý bảo không cần kinh động bọn họ, thămdò là việc chính, Cái Bang dù sao cũng là danh môn chính phái, tốt nhấtkhông cần gây hấn. Mạc Thanh Cốc gật đầu đồng ý, lập tức hai chúng tathi triển khinh công bay về hướng miếu Tướng Quân, dọc theo đường đi cứnăm ba bước lại có một người gác, mỗi lúc thủ vệ càng ngày càng dày đặc, những người này võ công tuy không cao nhưng nếu muốn lặng yên khôngtiếng động mà lọt vào được trong miếu cũng là một việc vô cùng khó khăn. Sau đó chúng ta đành bỏ đường chính đi theo đường vòng, mấy lần lạcđường, gặp cả quan khẩu đang đóng, cho đến khi thấy được mặt bên củamiếu Tướng Quân mới ẩn thân giấu mình. Trong đêm đen chỉ thấy trước miếu một cái biển ghi ba chữ Tả Tướng Quân to tướng, miếu mạo trang nghiêmhùng vĩ nhưng bị thời gian tàn phá, gạch đá vụn rải rác, mái ngói lưu li cũng trở thành tàn tạ. Lúc này đã qua canh hai một lúc lâu, ngoài miếu tối đen, trong miếulại có ánh lửa, loáng thoáng có tiếng người, xung quang còn tản mát mộtcỗ hương khí thản nhiên, có lẽ là mùa xuân vừa qua còn sót lại mùi hương hoa núi. Chúng ta đưa mắt cho nhau xem xét thủ thế hai bên trái phảirồi xoay người đổi chiều mở cửa sổ tiến vào trong. Chỉ thấy trong điệncó năm người ngồi ngay ngắn trên nệm cỏ nói với nhau gì đó. Năm ngườinày đều mặc kiểu Cái Bang, tay cầm bát ăn xin, trên người đều đeo rấtnhiều túi, hiển nhiên là những nhân vật trọng yếu trong bang. Trong năm người, bốn người ngồi thành hàng ngay ngắn, chỉ có mộtngười là quay lưng về phía chúng ta nên nhìn không rõ mặt, hình như làmột đệ tử quỳ trước mặt bốn người kia, địa vị thấp hơn. Trong bốn ngườithì một người tướng mạo như một nhà nho, quần áo sạch sẽ, ba chòm râudài, trên lưng mang rất nhiều túi vải, người ngồi bên cạnh mặt bànhbành, râu xồm vểnh ra, tướng mạo cực kỳ hung mãnh, tuổi cũng khoảng trên năm mươi, bên cạnh đặt một cây gậy sắt lớn, hai người này đều là trưởng lão chín túi. Ngồi tiếp theo là một người thân hình gầy nhỏ, một lão ăn mày chínhhiệu với quần áo rách nát dơ bẩn, trong tay cầm một mảnh trúc vỡ, bêncạnh hắn là một người ăn mày già tóc bạc trắng cũng quần áo rách nát,hai người đeo trên vai chín cái bị, hiển nhiên cũng là hai trưởng lãochín túi. Người ngồi quay lưng về phía chúng ta xem thân hình thì tuổicũng không lớn, có lẽ trên dưới ba mươi tuổi. Năm người này bàn luậnviệc gì mà bên ngoài lại canh phòng cẩn mật như thế, có lẽ là việc đạisự lớn. Hai người chúng ta quan sát cẩn thận rõ ràng trong miếu, người quaylưng về phía chúng ta hành một lễ với bốn người còn lại, cung kính nói: “Ông trưởng lão, chúng ta tá túc trong miếu Tướng Quân, hẳn cũng nênbái kiến vị Đại tướng quân trong này một chút, bằng không Cái Bang chúng ta thất lễ rồi.” “Trần trưởng lão không cần khách khí, ngươi được bang chủ coi trọnglại mấy lần lập công lớn, hiện giờ đã là trưởng lão tám túi, đều là làmviệc cho Cái Bang chúng ta, không cần cần phải hành đại lễ với ta nhưvậy.” Người bộ dáng như nhà nho chính là Chưởng Bát long đầu nói, hiểnnhiên hắn chính là Ông trưởng lão. Người cao lớn bên cạnh cười nói: “Xem ra Trần huynh đệ lại có kế hay gì đây, vậy cứ tự nhiên đi! CáiBang chúng ta kẻ hậu bối có nhiều mưu kế như ngươi rất hiếm có!” Nghe giọng điệu thì thấy người này tính tình thẳng thắn, ta vừa nghevừa nghĩ, Trần trưởng lão, có phải là Trần Hữu Lượng hay không? Hắn tạisao lại ở đây? Trần Hữu Lượng cung kính ngồi dậy, tỏ ra rất trang trọng đến trướchương án cầm một nén nhang đưa đến trước nến châm lên, cắm vào báthương, bái lạy một cái rồi mới trở về nệm cỏ quỳ ngồi xuống, lần này tanhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt láulỉnh, quần áo rách nát. “Bốn vị trưởng lão, chúng ta đã thắp hương cho Đại tướng quân, vậycũng có thể an tâm mượn nơi ở của ngài bàn chuyện.” Trần Hữu Lượng hơigiơ tay lên nói. Bốn trưởng lão như trút được gánh nặng cười nhẹ nhõm, giống như vừahoàn thành được một việc rất hệ trọng. Ta bên này nhìn biểu tình mấyngười này, trong lòng trầm xuống, dự cảm rất xấu, nghĩ lại khi vừa đến,bốn phía đều bao phủ một loại hương khí, sau khi Trần Hữu Lượng thắphương xong lại có vẻ rất đắc ý. Nội công của ta sau khi thi triển hô hấp tự nhiên sẽ dài và sâu, sau khi vào miếu vẫn dùng một hơi như cũ chonên không phát hiện ra điều gì không ổn, hiện giờ xem mặt mấy người kiamới giật mình hiểu ra, hai người chúng ta đã trúng mai phục của CáiBang. Lập tức ra hiệu cho Mạc Thanh Cốc rút lui, Mạc Thanh Cốc tuy khôngbiết chuyện gì xảy ra nhưng tin tưởng quyết định của ta, lập tức gậtđầu, phi thân ra khu rừng ngoài tòa miếu, ta cũng theo sát phía sau.Ngay lúc đó, xung quanh vang lên một trận ồn ào, trong phút chốc vô sốăn mày cầm đuốc sáng rực đã chạy tới vây quanh chúng ta. Đại khái có tới bốn năm trăm bang chúng trong Cái Bang mỗi người đềucầm theo đao thương vây vòng trong vòng ngoài. Hai chúng ta thấy tìnhthế không ổn, biết là đã rơi vào vòng vây, địch nhân thế lớn, không nênvọng động. Mạc Thanh Cốc thân hình phiêu dật đứng trên một cành cây caosát ngọn, cành lá rì rào khẽ rung động, ta càng thêm lo lắng trong lòng, hiểu Mạc Thanh Cốc có lẽ đã bị người ta ám toán, bằng không lấy khinhcông của hắn tự nhiên là giống như hợp với cây thành một thể, dù chỉrung động một chút thôi như vậy cũng không thể nào, lập tức lo lắng hạxuống bên cạnh, thủ bên người hắn. Lúc này bên dưới, một người Cái Bang lớn tuổi cao giọng hô lớn: “Chưởng Bát long đầu, Chưởng Bổng long đầu, Chấp Pháp trưởng lão, Truyền Công trưởng lão, Trần trưởng lão đến!” Nói xong thì năm người trong điện ban nãy cũng đã sóng bước ra, vào giữa vòng vây rồi xoay lại, khom người hô lên: “Xin mời đại giá bang chủ.” Mạc Thanh Cốc bên cạnh ta thân hình hơi chấn động, nói thầm vào tai ta: “Chỉ Nhược, xem tình hình này thì Cái Bang đã có chuẩn bị trước, chỉsợ không ổn. Lát nữa em hãy ra tay toàn lực, không cần lo cho ta, CáiBang chắc không dám làm gì với đệ tử Võ Đang đâu. Nghe nói bang chủ CáiBang là Kim Ngân Sử Hỏa Long, trong võ lâm rất ít người biết được y mặtmũi ra sao, là nhân vật như thế nào, em phải cẩn thận.” “Thanh Cốc, chàng sao rồi? Có phải có gì không đúng không? Bằng không lấy võ công chàng mà nói, cho dù bọn họ có nhiều người hơn nữa cũngkhông giữ nổi chàng.” Ta cầm tay hắn lo lắng nhỏ giọng hỏi, trong lòng lại quyết định không thể để hắn một mình ở lại. Hiện giờ trong Cái Bang bang chủ là giả,huống chi ở đây còn có sát tinh trong nguyên tác của hắn, Trần HữuLượng, ta làm sao có thể yên tâm bỏ đi. Mạc Thanh Cốc lắc đầu, lại nắm tay ta không nói gì, nhưng tay hắn hơi có chút run rẩy, mà tay phải đã sớm nắm chuôi kiếm sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. Lòng ta căng thẳng, tay phải đặt bên hông, lúc nào cũng có thể cầmchuôi Xà Kiếm tiên rút ra. Kiếm pháp ta không giỏi lắm, nhưng tiên phápthì nhất định có thể bảo vệ Mạc Thanh Cốc chu toàn rời khỏi nơi này. Ta đứng trên ngọn cây nhìn ra, chỉ thấy chúng đệ tử Cái Bang đồng loạt khom người nói: “Tọa hạ đệ tử, tham kiến bang chủ đại giá.” Lúc này vòng vây mở ra một lối nhỏ, một đại hán đi ra, hắn thân thểphải cao đến hơn sáu thước, cực kỳ to lớn, mặt mày hồng hào, trông radáng một đại quan thân hào, nhưng cước bộ nặng nề như người không biếtvõ công, Mạc Thanh Cốc nhíu mày nghi hoặc, còn ta thì biết rõ, hắn nhấtđịnh là tên bang chủ giả mạo. Bang chủ Cái Bang “Sử Hỏa Long” giả vung tay lên nói: “Miễn lễ. Các anh em đều khỏe chứ? Một chuyến đêm nay vất vả mọi người rồi.” “Bang chủ an hảo, ra sức vì Cái Bang, mọi việc đều không ngại.” Bọnăn mày xung quanh cùng hô lên, khí thế không nhỏ hơn so với sáu đại phái cùng tụ họp hồi trên Quang Minh đỉnh. Lúc này, “Sử Hỏa Long” lại nói: “Các huynh đệ, đêm nay phân phó mọi người đến là vì hơn mười ngàytrước, giáo chủ ma giáo quang lâm phân đà chúng ta, đả thương vô sốhuynh đệ, hôm nay Trương giáo chủ cùng bằng hữu lại đến, thật khiến CáiBang chúng ta nở mày nở mặt. Không biết hôm nay vị bằng hữu đi cùng vẫnlà quận chúa Thát tử ngày ấy hay là đệ tử Nga Mi, a, phải là đệ tử NgaMi đã bị trục xuất, Chu cô nương đây? Thế nào? Trương đại giáo chủ đếnđây còn không dám lên tiếng hay sao?” “Quý bang hiểu lầm, hai chúng ta tuyệt đối không phải người trongMinh giáo, hôm nay tình cờ gặp được tin tức có ba vị bằng hữu bị giamgiữ chỗ này mới tiến đến xem xét một phen, nếu có chỗ nào đắc tội, cònxin tha thứ.” Mạc Thanh Cốc vận khí nói, thanh âm mang theo chính khí mạnh mẽ truyền khắp Cái Bang khiến mọi người ai nấy đều nghe rất rõ. Lúc này, Trần Hữu Lượng đi ra, hành lễ với “Sử Hỏa Long”: “Bang chủ sao phải khách khí với bọn người ma giáo như thế? Bất quádù bọn chúng không nói sai thì nếu đã có gan ban đêm xông vào phân đàCái Bang chúng ta, vậy hãy lưu lại đi! Các huynh đệ, chiêu đãi tặc tử ma giáo thật tốt.” “Ha ha! Buồn cười, thân là bang chủ Cái Bang mà lại là một kẻ taytrói gà không chặt, chẳng có chút nội công nào, lại còn một trưởng lãotám túi cũng có thể trực tiếp vượt mặt bang chủ mà ra lệnh. Cái Bang quả là bang quy rất hay, ai không biết lại tưởng vị trưởng lão này mới làbang chủ.” Ta cố ý giả giọng khàn khàn nói, sau đó nói thầm với Mạc Thanh Cốc: “Thanh Cốc, tình hình không ổn, những người này đúng là để đối phóvới chúng ta, tuyệt đối không có gì hiểu lầm, vừa rồi trong miếu cũng có mai phục, nhiều người như vậy không phải là dễ dàng mà triệu tập được,càng huống chi còn thêm cả tứ đại trưởng lão của Cái Bang kia, chúng tachuẩn bị phá vây thôi!” Bốn trưởng lão Cái Bang sắc mặt khó coi, nhưng “Sử Hỏa Long” kia sắcmặt lại hiện vẻ chột dạ, có chút kinh hãi nhìn mọi người nói: “Đừng nghe tặc tử ma giáo nói hươu nói vượn, mau mau bắt hai kẻ kialại, nếu chạy trốn, cứ giết!” Dứt lời hoảng hốt kích động chạy về phíasau mọi người. Bốn vị trưởng lão bất đắc dĩ, mặt khó coi nhìn bang chủ bộ dáng dọangười như thế, trong lòng khó hiểu sao bang chủ lại thành ra thế này,nhưng lời bang chủ không thể không theo, lập tức hô lớn: “Bày trận, đừng để kẻ địch chạy thoát!” Nói xong liền hướng về phía hai chúng ta đánh tới. Trần Hữu Lượng do dự một chút rồi cũng bổ đến tấn công. Nhìn bên ngoài gậy gộc chớp lên hợp thành đại trận vây quanh khurừng, mà Mạc Thanh Cốc thì chưa rõ bị ám toán thế nào, ta quyết địnhkhông nương tay, lập tức nhấn viên đông châu bên hông một cái, vung raXà Kiếm tiên, sợi roi bằng thép cứng dài hơn ba thước vút lên đem nămngười chặn lại, mũi kiếm sắc bén đã lập tức đánh gãy hết binh khí củabọn họ, năm người nhất thời kinh sợ. Ta nhìn lại, thấy Mạc Thanh Cốc cũng đã đem trường kiếm ta tặng hắnrút ra khỏi vỏ, thừa dịp năm người kia kinh ngạc chưa kịp phản ứng, tậptrung nội lực phát động vô số lá cây hướng bọn ăn mày vây bên ngoài phất đi, dưới nội lực thuần dương thâm hậu, vô số những phiến lá trở thànhsắc bén như đao kiếm bắn đến khiến bọn chúng đông nghiêng tây ngả, kêulên oai oái, nhưng cũng vẫn có kẻ tránh thoát được tiếp tục hướng chúngta công kích. Ta biết Mạc Thanh Cốc nhân từ không muốn liên lụy đến người vô tội,lại nói thêm chúng ta ban đêm xông vào phân đà Cái Bang, là chúng takhông đúng, cũng không thể đả thương tính mạng bọn họ, trường kiếm rakhỏi vỏ chỉ để phòng thân, lại tiêu hao thêm nhiều nội lực phất lá câymở ra một lối thoát, hai người chúng ta nhanh chóng phi thân đi, phíasau năm người phục hồi tinh thần lại cũng nhanh chóng truy kích theosau. Chúng ta đã mở ra được một lối cũng không quá lo lắng, luận khinhcông thì bọn họ không phải đối thủ của chúng ta, lập tức tập trung nộilực cố sức chạy thật mau. Mạc Thanh Cốc một bên vận khí chạy, một bênnói với ta: “Chỉ Nhược, thôn trấn cũ không thể trở về, sợ rằng ban ngày chúng ta vào trấn chính là rơi vào bẫy của bọn họ.” “Đúng vậy, nơi này cách cửa ải chỉ hơn năm mươi dặm, chúng ta mau đến cửa ải, ngày mai cửa khẩu mở vừa đúng lúc vào trong.” Ta đáp. Mạc Thanh Cốc gật đầu đồng ý. Chạy được hơn ba mươi dặm nữa, MạcThanh Cốc bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngã, ta vội vươnqua đỡ hắn đứng vững, lo lắng hỏi: “Thanh Cốc, chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta.” “Ta không việc gì, chỉ là nội lực hao hết thôi. Vừa rồi ở miếu, mỗilần ta vận công nội lực đều tiêu hao rất nhanh, hiện giờ chỉ chạy có một hồi thôi mà đã không còn khí lực.” Mạc Thanh Cốc sắc mặt trắng bệch,hơi thở không đều nói. Ta biết hắn không nguy đến tính mạng, yên lòng, bắt mạch xem thử cho hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không sao, chẳng qua vừa rồi chàng trúng độc Tu Lam U Mộng, độc nàychế từ Mạn Đà La, Tu Lam hoa, Nguyệt Vô Mộng*, ba loại hoa độc này kếthợp lại, một khi người trúng độc vận nội lực liền khiến nội lực tiêu hao gấp nhiều lần, cho đến khi hao hết, không có thuốc giải rất khó để khôi phục lại. Bất quá nội lực của chàng thuộc lại thuần dương, lại thêm tutập Đại Vô Tướng Công đã gần như là bách độc bất xâm, độc này có thể vây khốn kẻ khác nhưng không hại được chàng, dù không dùng thuốc giải nhưng chỉ cần ba đến năm ngày là chàng có thể tự khôi phục.” [*(Mới tra ra ^^)Mạn Đà La: hoa này có tên gọi là "đại hoa mạn đà la" theo cách gọi của người Trung Quốc. Tên khoa học của cây hoa làDatura suaveolens hay Brugmansia suaveolens. Người Việt thường gọi câyhoa này là "cà dược dại" hay "cà độc dược". Mạn đà la là thứ cây độc.Người ta có thể dùng nó để chế ra một loại ma túy hay thuốc mê với cáitên "mông hãn dược" rất hay gặp trong các truyện kiếm hiệp. Chi tiết : Hoa Mạn Đà La. Còn hai loại hoa kia thì ta chịu. >. “Vậy vừa rồi khi chúng ta đến miếu, mùi hương bên ngoài miếu và mùi khói nhang thắp lên là có vấn đề sao?” Mạc Thanh Cốc nhíu mày, dựa vào người ta. Ta gật đầu, dìu hắn đứng lên nói: “Trừ mùi hương bên ngoài miếu và hương của nhang đốt thì còn mộtloại, chính là hạ trên y phục dạ hành của chúng ta, ba loại kết hợp lạimới có thể tạo thành độc, y phục dạ hành này, chắc chắn là có kẻ sớmchuẩn bị cho chúng ta trước, đáng tiếc chúng không ngờ đến, nội công của ta một khi vận hành, hơi thở rất dài và sâu, nửa khắc mới phải đổi mộthơi, không như tính toán của chúng.” “Xem tình hình, có thể thấy Cái Bang đã biết rõ chúng ta không phảiVô Kỵ, nhưng vẫn cố tình bày ra bẫy, lại thêm ám toán. Nếu như Tạ tiềnbối còn giữ Đồ Long đao thì có thể hiểu là bắt chúng ta để tìm Tạ tiềnbối, nhưng hiện giờ tin Đồ Long đao ở Nga Mi đã truyền rộng rãi ra giang hồ, Cái Bang và Tạ tiền bối cũng không có ân oán gì, rốt cuộc là vìsao?” Mạc Thanh Cốc có chút khó hiểu. Ta nắm tay hắn, cười: “Không cần lo nhiều như vậy, ta chỉ cần chàng được bình an là tốtrồi. Việc này chúng ta sau khi trở về Trung Nguyên thì gửi thiếp đi CáiBang hỏi, bắt họ phải giải thích rõ ràng là được. Còn Tạ tiền bối, trước đây hoành hành võ lâm, kẻ thù vô số, ai biết đâu mà lần? Có lẽ Cái Bang có ai đó cừu oán gì với lão nhân gia chăng? Bất quá ta xem bang chủ Cái Bang và trưởng lão tám túi tuổi còn trẻ kia có vẻ rất lạ, bang chủ kiachẳng những không có võ công, đến lúc đánh nhau lại tỏ ra nhát gan chậtvật, bị thương có chút sơ sơ bên ngoài thôi cũng kêu lớn như vậy.” “Em nói không sai, xem ra là Cái Bang có vấn đề!” Mạc Thanh Cốc đồng ý với ta, mày lại nhíu lên, đại bang phái đệ nhất Trung Nguyên mà bangchủ lại có vấn đề, chuyện này quả là không nhỏ. Ta vuốt vuốt lên đôi mày hắn, bất mãn nói: “Đừng lo những chuyện này nữa, chúng ta mau đi thôi! Coi chừng bọn họ đuổi kịp.” “Ta chẳng thể đi được, em mang ta đi vậy?” Mạc Thanh Cốc nhìn bộ dáng bất mãn của ta, cười cười, hôn lên trán ta một cái, vô lại dựa vàongười ta. Ta bị bộ dáng khác hẳn so với trước đây của hắn dọa một chút, khôngrõ vì sao đại hiệp chính nghĩa mà bây giờ lại thành ra như thế này, nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, sắc mặt vừa thẹn vừa giận nói: “Xấu xa, đừng hòng ta làm thế, đi nhanh đi!” Nói xong ta kéo tay hắn, truyền nội lực vào thân thể hắn, đồng thờicùng vận khinh công đi tiếp, tuy rằng làm vậy hao rất nhiều nội lực, tốc độ cũng chậm đi nhiều. Đến khoảng canh ba, hai chúng ta mới vách núicách cửa biên ải tầm hơn một dặm. Nơi này hiểm trở, khắp nơi xung quanhtoàn quái thạch, không có đến một ngọn cỏ, hai chúng ta tuy thị lực banđên rất tốt nhưng cũng không dám đi quá nhanh ở đây. Đột nhiên từ sau những tảng đá phía trên vách núi có vô số mũi tênbắn vun vút về phía chúng ta. Ta vội kéo Mạc Thanh Cốc tránh né, Xà Kiếm tiên vung lên thành vô số đường chằng chịt đem tên chắn bên ngoài bathước. Một trận mưa tên qua đi, vách núi lại yên tĩnh trở lại, trong đêm đen những tảng đá to lớn đáng sợ như cất giấu một đám quái thú đằngsau. Mạc Thanh Cốc sắc mặt tái nhợt bảo vệ phía sau lưng ta, thấy ta đãngăn hết tên lại không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại lập tức khó coi. Trong đêm, sau quái thạch che giấu bao nhiêu người? Trên mũi tên bịta đánh rớt có khắc chữ “Nhữ”, đúng là dấu hiệu của Nhữ Dương Vương phủ, ta và Mạc Thanh Cốc nhìn nhau, trong lòng rét lạnh. Chúng ta trước vừadính bẫy Cái Bang, sau lưng đã có Nhữ Dương Vương phủ mai phục, nếu nhưhai việc này có liên quan với nhau, Cái Bang nếu hàng phục Nhữ DươngVương phủ, thiên hạ kia liệu có thể còn giành lại được sao? Ta vừa nghĩ đến đó lại cảm thấy không thể nào, Trần Hữu Lượng chẳngqua dùng bang chủ giả ra lệnh cho Cái Bang, không lâu sau sẽ bị hậu nhân Dương Quá vạch trần, vậy người của Nhữ Dương Vương phủ mai phục đằngkia sẽ là ai? Triệu Mẫn? Không thể, nàng hiện giờ còn bận dính lấyTrương Vô Kỵ, một lòng muốn gây ấn tượng tốt với Võ Đang làm sao có thểtính kế Mạc Thanh Cốc? Lúc này trong trí ta bỗng hiện lên một cặp mắt âm lãnh, cả kinh thốt ra: “Thành Côn!” “Chu cô nương quả nhiên trí nhớ không tồi, không uổng công lão phu.Thế tử, lão phu nói không sai chứ? Chu cô nương này không phải ngườithường đâu!” Một giọng nói vang lên, bốn phía theo đó cũng sáng bừng lên vì đuốccháy, chỉ thấy trên vách núi xung quanh nơi nơi đều là võ sĩ, mỗi ngườicầm cung tên trong tay, tám tên thần xạ lại thủ vệ bên một người vẻ công tử phú quý tầm trên dưới ba mươi tuổi mặc áo gấm màu vàng. Bên ngườihắn ngoại trừ tám xạ thủ còn có hai kiếm sĩ, Huyền Minh nhị lão, còn cókẻ hóa thành tro ta cũng nhận ra, áo xám, đầu đội nón rộng vành phủ khăn che mặt, chính là Thành Côn. Gã công tử phú quý kia, chắc hẳn chính làanh trai Triệu Mẫn, Vương Bảo Bảo. Ta nhìn thế trận xung quanh, biết rằng chúng ta không còn hy vọngnào, trong lòng sợ hãi đến phát run, lần đầu tiên cảm thấy cái chết đếngần mình như vậy. Lúc này Mạc Thanh Cốc bỗng cầm lấy tay ta, ánh mắt đạm mạc dịu dàng nhìn ta chăm chú, giống như nói cho ta, đừng sợ. Ta nghĩđến hắn hiện giờ công lực hao hết, không còn sức gì để phản kháng, tìnhcảnh của hắn so với ta còn nguy hiểm hơn, nghĩ đến ta đã quyết phải bảovệ hắn an toàn, quyết không để hắn chết, lập tức ổn định bối rối tronglòng, cao giọng đáp: “Đa tạ Thành Côn, à không, là Viên Chân đại sư khích lệ. Không biếtđêm khuya thế này, thế tử cùng Viên Chân đại sư không yên giấc, lại đivào nơi biên ải hoang vu này làm gì?” “Mạc Thất hiệp, Chu cô nương quả nhiên bất phàm, lâm nguy không sợ.Tiểu vương đến đây thật không có ý xấu, chỉ muốn mời Mạc Thất hiệp đếnvương phủ làm khách, khoản đãi một phen. Còn Chu cô nương, Thành sư phụđã có lời, về phần ông ấy tìm cô có việc gì, tiểu vương cũng không tiệnhỏi rõ.” Vương Bảo Bảo chắp tay, cao giọng đáp. Mạc Thanh Cốc nhíu mày, lạnh lùng: “Thế tử nếu có thời gian rảnh như thế, sao không đem muội muội ngươimang về Đại Đô mà để nàng cứ theo Vô Kỵ cháu ta nhùng nhằng không thôi?Ngươi muốn mời ta về làm khách? Trận thế này không phải quá lớn rồi đấychứ?” “Thế tử, hai người này đều là giả vờ. Rõ ràng là Trương Vô Kỵ bắt đitiểu quận chúa, hiện tại lại lật giọng như thế, để thuộc hạ đi giáo huấn bọn chúng.” Lộc Trượng Khách mặt trơ ra, vô sỉ nói. Mạc Thanh Cốc nghe đến ngạc nhiên, cười khổ nói: “Chẳng lẽ thế tử tưởng Vô Kỵ bắt cóc quận chúa của các ngươi sao?” “Chẳng lẽ không đúng sao?” Vương Bảo Bảo chau mày hỏi lại. Ta cười lạnh một tiếng, khinh bỉ: “Thế tử đánh giá Trương Vô Kỵ cao quá rồi, luận thông minh, luận thủđoạn, dù có mười Trương Vô Kỵ cũng không phải là đối thủ của muội muộingươi, hắn há có thể bắt cóc Triệu quận chúa? Mấy ngày trước ta cònchính mắt thấy muội muội bảo bối của ngươi quấn lấy hắn không chịu rời,Trương Vô Kỵ mấy lần đuổi nàng đi mà nàng đều không chịu.” “Thành sư phụ, bọn họ nói thật sao? Ông không phải nói Mẫn Mẫn bịthương nặng, bị Trương Vô Kỵ của ma giáo bắt đi sao?” Vương Bảo Bảo lạnh lùng hỏi Thành Côn, giọng không một chút khách khí, khác hẳn thái độcung kính của Triệu Mẫn. Thành Côn không chút hoang mang, khom người chậm rãi đáp: “Thế tử, quận chúa bị thương hay không ngài còn không rõ sao? Nếu chỉ bằng tại hạ nói quận chúa bị thương bị bắt cóc thì thế tử sao có thểtin lời ngay được?” “Không sai, tiểu vương biết được từ bồ câu đưa tin, nói Mẫn Mẫn bịthương nặng, mới dưỡng thương mấy ngày, không rõ tung tích, nếu khôngthế tiểu vương cũng không dẫn tinh nhuệ của vương phủ giao cho Thành sưphụ điều khiển.” Vương Bảo Bảo tia nghi ngờ trong mắt chợt lóe rồi tắt, tuy hắn cónghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không muốn dùng an nguy của em gái đểthử nghiệm, chung quy cũng vẫn là quá yêu quý em gái mà thôi. Ta vừa định giải thích, lật tẩy lời nói dối của Thành Côn, Mạc Thanh Cốc lại nắm tay ta, lắc đầu với ta, đạm mạc nói: “Chỉ Nhược, đừng nói thêm nữa, dù nói gì hắn cũng sẽ không tin đâu.Thế tử, muốn ta đến Nhữ Dương Vương phủ là hy vọng Vô Kỵ đem muội muộingươi đến đổi phải không? Được, ta đồng ý đi cùng ngươi, bất quá ngươiphải thả Chu cô nương rời đi.” “Không thể được, hiện giờ các ngươi đã là cá nằm trong giỏ, ta saophải nói điều kiện với các ngươi? Ta đã đáp ứng với Thành sư phụ, đemChu cô nương tặng cho ông ấy, làm sao có thể không giữ lời?” Vương BảoBảo lắc đầu, vẻ đáng tiếc nói. Mạc Thanh Cốc cười đạm mạc, tựa hồ như không để ý đến lời cự tuyệtấy, dung nhan lạnh lùng phiêu dật trong đêm đen tuấn mỹ khác thường, yphục đen tuyền khẽ phất phơ, gương mặt tái nhợt tràn ngập mị lực bứcngười, thanh âm thanh lãng truyền đến từng góc nhỏ của vách núi: “Nếu thế tử không đồng ý, vậy tại hạ cũng không làm gì được. Bất quánếu ngươi nghĩ làm vậy có thể đủ để bắt ta, đáng tiếc rồi. Chỉ Nhược,không có ta vướng chân, em có thể thoát ra đúng không? Vậy em hãy điđi!” Nói xong, Mạc Thanh Cốc liền đẩy mạnh ta đang bối rối ra, thả ngườinhảy xuống miệng vực tối đen bên dưới, giọng nói trong trẻo lạnh lùngvọng khắp vách núi: “Không ai có thể điều khiển sinh tử của ta. Chỉ Nhược, bảo trọng!” “Mạc Thanh Cốc!!!” Ta đau đớn hãi hùng nhìn hắn thả mình xuống vực núi sâu đen ngòm, oán hận nhìn bọn người đang vây quanh rồi nhảy xuống theo không chút do dự. Trong gió xé vù vù buốt giá, cảm giác mất trọng lượng khi rơi tự dokhông làm ta sợ, trong mắt ta chỉ hướng đến thân ảnh màu đen đang rơinhanh bên dưới. Vài lần vung Xà Kiếm Tiên vào thành vực trợ lực đẩy mình rơi xuốngnhanh hơn, cuối cùng ta cũng đến được bên cạnh hắn, mừng rỡ mà ôm lấyhắn. Mạc Thanh Cốc đang nhắm mắt lại, thần sắc an tường xen chút khôngcam lòng, cảm nhận được cái ôm của ta, hắn khiếp sợ mở to mắt nhìn tađang ôm hắn cùng rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm, trong mắt hiện lênthống khổ, đau lòng nói: “Sao em lại ngốc như vậy? Tại sao không trốn? Tại sao phải nhảy xuống?” “Chàng sống ta sống, chàng chết ta chết, ta nói rồi, ta không cho phép chàng rời khỏi ta, không cho phép chàng chết!” Ta nhìn hắn, cười đáp lại, nói xong hai tay vốn đang ôm hắn đổi lạitư thế, chuyển thành tay trái kéo tay hắn, tay phải toàn lực vung XàKiếm Tiên, sử mũi kiếm sắc nhọn cắm sâu vào đá vách núi rồi vận khí trợlực, cổ tay chịu lực quá mạnh cố chịu đựng đau đớn, rút roi ra, mấy chục trượng tiếp theo vẫn lặp lại động tác như vậy. Một lần lại một lần, tay của ta đau đớn rã rời, bàn tay đã toạc ra,máu tươi chảy ròng ròng, tay trái vì chống chịu lực quá nặng như muốnđứt rời, nội lực hao tổn quá nhiều, sức chống đỡ còn lại toàn bộ dựa vào ý chí và khí lực cuối cùng của cơ thể mà chịu đựng. Mạc Thanh Cốc mộtlần lại một lần muốn kéo tay ta ra hòng ép ta buông hắn nhưng đều khôngthành công. Không biết bao lâu, ta nhìn thấy cây cối màu xanh sậm um tùm bên dưới, biết cuối cùng đã đến đáy vực, trong lòng thả lỏng, rốt cuộckhông chịu đựng được nữa mà ngất đi, nhưng dù là hôn mê hai tay cũngkhông chịu buông ra, khiến Xà Kiếm Tiên xiết một vệt dài trên vách đáthẳng xuống đáy vực —————–ta là rơi đáy vực cẩu huyết kịch tình phân cách tuyến——————- (nguyên lời tác giả nha, ta ko chịu trách nhiệm gì hết ^^) Khi ta tỉnh lại, mặt trời thẳng phía trên sáng chói mắt tỏa những tia nắng vàng rực chiếu lên người ta, thật ấm áp. Một dòng khí ấm nóng lưuđộng trong cơ thể ta, cánh tay trái đau như gãy lìa vẫn cử động được,tay phải không một chút cảm giác, ta hoảng hốt trong lòng, không phải là bị phế hoặc gãy mất luôn rồi chứ? Ta vội nhấc cánh tay lên, tay vẫncòn, được băng bó một lớp vải màu đen hoàn hảo, lúc này mới nhẹ nhàngthở phào. Bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lẽo: “Em không biết tay còn trên người hay không sao? Nghĩ là không còn sao?” “A! Dọa ta! Ta còn tưởng, còn tưởng.. là ma quỷ gì nữa. Thất thúc, chàng thế nào? Không bị thương chứ? Có đau gì không?” Ta bị dọa cho hoảng sợ, vội quay đầu lại liền thấy Mạc Thanh Cốc mặtđen lại, lạnh lùng nhìn ta, hai tay đặt trên lưng ta độ khí giúp ta chữa thương. Ta đỏ mặt, mới để ý thấy hắn đã cởi áo ta ra, hai bàn tay nóngnhư lửa dán sát lưng ta, vừa định đẩy ra lại nhận ra toàn thân không còn chút sức lực, tay vừa nâng một chút đã khiến toàn thân đau nhức, tayphải như liệt luôn không có chút cảm giác nào. Mạc Thanh Cốc thấy ta tỉnh, vẻ mặt đang lạnh băng rốt cuộc cũng tốthơn lên một chút, chậm rãi thu hồi nội lực, giúp ta mặc áo lại, đeo XàKiếm Tiên lại vào thắt lưng cho ta, rồi hai tay bế ta đi ra nơi ánh nắng nhiều hơn, nơi đó có một đống lửa đang cháy, ôm ta ngồi đó, ngữ khígiận dữ cùng đau lòng: “Ta không bị thương gì, bị thương đều trên người em. Em không muốnsống nữa phải không? Em có biết tay em thiếu chút nữa là bị phế rồikhông? Sao em lại ngốc thế? Ở trên đó sao không chịu trốn đi?” “Không sao, em không đau chút nào, thật đó. Em thấy mình nhảy xuốngkhông nhất định sẽ chết, còn như ở lại trên đó, nhiều cao thủ như thếvây lại đánh, nhất định không chống nổi. Chàng còn nhớ bọn thần tiễn lợi hại thế nào? Ngay cả Diệt Tuyệt sư thái cũng không đấu lại, em làm saocó thể trốn được.” Hiện giờ không có áp lực sinh tử gì, những điều nghĩ đáy lòng khôngnói lên lời, cũng không muốn hắn cảm thấy nợ ta cái gì, đành phải vui vẻ mà nói cười, vui vẻ vì cái ôm công chúa dịu dàng của hắn, cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc, rốt cục, rốt cục ta cũng đã có một người yêuta dịu dàng ấm áp như vậy, ôm ta như công chúa như bảo bối, giống như ta chính là điều duy nhất với hắn. Mạc Thanh Cốc biết ta không nói thật, càng biết điều ta nói khi đangrơi xuống mới là thật nhất, hắn không vạch trần, chỉ cẩn thận tránh đụng mạnh tay ta, càng thêm ôn nhu ôm ta chặt hơn trong ngực, gắt gao nói: “Không có lần sau, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Về sau ta sẽ khôngđể bất luận kẻ nào thương tổn em, làm khó dễ em. Những ai đụng đến em ta tuyệt đối không tha, hừ!” “Đừng giận, chúng ta và Thát tử vốn chính là thế bất lưỡng lập, làcừu địch, làm sao có thể trách người thương tổn mình, chỉ có thể tựtrách bản thân chưa đủ nỗ lực, chờ đến khi chúng ta mạnh hơn, cũng làlúc đuổi bọn chúng ra khỏi Trung Nguyên. Lập trường khác nhau thôi, tênVương Bảo Bảo kia cũng chỉ vì quá yêu muội muội mà bị Thành Côn lợidụng, bất quá Triệu Mẫn cô nương kia cũng thật rất phiền phức, tự mìnhbỏ đi mà không nói rõ ràng, khiến chúng ta gặp phải chuyện như vậy.” Ta toàn thân mềm nhũn không chút khí lực, chân khí trong đan điềncũng cạn kiệt, ta biết lần này thân thể bị thương quá nặng, nhất địnhphải tu dưỡng tốt mới có thể khôi phục. Mạc Thanh Cốc đặt ta xuống bên đống lửa, phủ kín cỏ khô êm ái lêntảng đá cho ta dựa, đem áo dài đắp lên người ta, nắm tay ta, ánh mắt ônnhu, nhẹ nhàng nói: “Em ngất đi đã ba ngày, nhất định đã đói bụng, trước tiên hãy nằm ởđây, ta đi làm chút gì cho em ăn, một lát sẽ trở lại. Toàn thân gân mạch và xương cốt của em đều đã bị thương, ngàn vạn lần đừng tùy tiện lộnxộn, nghỉ ngơi cho tốt, về sau nhất định không sao…” “Biết rồi, chàng không cần dài dòng như thế, ta đối với thân thể mình hiểu rất rõ, chỉ mất mấy tháng thôi là có thể khôi phục lại như trướckia được.” Ta ngắt lời dặn của hắn, ta bị thương lại không phải sắpchết, bộ dáng rầu rĩ này của hắn, sao mà lại dặn dò nhiều như thế, trước đây cũng có nói nhiều như vậy đâu! Mạc Thanh Cốc nhẹ nhàng cười, rất nhanh quay người đi, giấu lại trong mắt tia đau lòng. Ta nhìn khinh công lợi hại của hắn, biết nội công hắn đã gần như khôi phục lại hoàn toàn, mừng thầm thay cho hắn. Ánh nắngvàng rực rỡ, hơi ấm tỏa ra từ đống lửa, cho dù ở nơi hoang dã thế nàycũng thực thoải mái, đáng tiếc tay chân không thể cử động, toàn thâncũng mệt mỏi rã rời, từ khi sinh ra, cho đến nay ta chưa từng thảm nhưvậy. Lập tức yên lặng vận khởi khẩu quyết hô hấp, dùng Bất Lão Trường Xuân công tự chữa thương, lần này tiến xa thêm được một chút, bấy lâu ta bịngừng lại ở tầng thứ ba không tiến thêm được, lần này xảy ra biến hóa,không chút trở ngại tiến lên tầng thứ tư, hô hấp một hơi là qua khôngchút trở ngại, lòng ta vui vẻ, lần này thực là nhân họa đắc phúc, khôngbiết tầng thứ tư này là phải đem nội lực mất hết hay phải trải qua sợhãi, đối mặt sinh tử mới thành được nhỉ? Ý tưởng này chỉ thoáng qua đầu ta một chút, sự chú ý của ta lại quaytrở về đoạn khẩu quyết thứ tư đang vận hành trong người, muốn xem có gìkhác lạ. Theo lượt hô hấp nhịp nhàng, tứ chi mềm mại vô lực từ bên trong toát ra một luồng nhiệt nóng nhẹ nhàng nhập vào kinh mạch, tác động nhè nhẹ lên cơ quan xúc giác, chuyển động một vòng trong cơ thể, ta liềncảm thấy hô hấp thoải mái đi rất nhiều, cảm giác của thân thể cũng tănglên không ít, loại cảm giác kỳ lạ này khiến ta dễ chịu mà mơ màng thiuthiu ngủ. Cho đến khi một mùi thơm đồ ăn dễ chịu bay đến khiến ta tỉnh dậy. Lúc này trời đã hơi mờ mờ tối, ta nhìn người đàn ông mặc trung y màu trắngngồi ngay ngắn trước mặt, trong lòng ấm áp: “Trời đã tối rồi sao? Chàng mặc ít như vậy có lạnh không?” Ta nói xong, mặt đỏ lên, sao giọng mình so với trước lại ngọt hơn mấy phần, hắn sẽ giễu ta mất. “Bây giờ đã đầu mùa hạ, ta lại có nội lực hộ thân, không lạnh. Hiệngiờ vẫn còn sớm, chẳng qua ở đáy vực nên ánh nắng không còn chiếu đếnnữa. Em đói sao? Ngủ được như vậy có lẽ đã khá hơn nhiều, mau ăn chútđi.” Mạc Thanh Cốc đứng lên, đem đồ ăn đựng trong một cái âu bằng đá đặtxuống múc ra bát gỗ, dùng thìa đẽo ra từ gỗ rửa sạch sẽ để vào bát rồiquay lại, bưng đến trước mặt ta, cẩn thận thổi cho đỡ nóng. Ta nhìn âu đá, bát gỗ, thìa gỗ, không phát hiện ra chính mình đang giống như làm nũng: “Thất thúc, số Đồ Long đao này thật không may, trong tay Tạ tiền bốidùng để săn thú bắt cá, sau khi thành kiếm thì lại phải đục gỗ đẽo đálàm nồi bát, thật là mất hết uy phong võ lâm chí tôn a!” “Sao lại nhiều đạo lý vậy? Đồ vật dù có tốt đến mấy cũng vẫn là đồvật, đương nhiên là phải dùng. Em nếm thử xem, đây là ta dùng thịtchương (một loài động vật giống hươu) cùng nấm và mấy loại raudại nấu thành cháo thịt. Em đã ba ngày không ăn gì rồi, bị thương xongcơ thể chắc chắn sẽ suy nhược, chỉ có thể ăn những thứ dễ ăn thế này,chờ khá hơn một chút mới có thể ăn đồ ăn như bình thường.” Mạc Thanh Cốc ôm ta đặt dựa vào ngực hắn, ôn nhu đút từng thìa cho ta ăn. Ta nhìn trong bát có thịt băm, rau rừng với nấm, trong lòng ngọtngào, bỗng nghĩ hay là không nói cho hắn biết nội lực mình đã có độtphá, hiện tại nếu cố gắng cũng có thể đứng dậy, muốn hưởng thụ ôn nhucủa hắn nhiều một chút, nhưng ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt mệt mỏi củahắn, nhìn đôi mắt đã đỏ lên vì thiếu ngủ lại thấy đau lòng, ba ngày naynhất định hắn chưa được nghỉ ngơi chút nào, vừa phải chiếu cố ta lại vừa vận công khôi phục nội lực, không biết có bao nhiêu vất vả. Cháo thịt trong miệng cũng biến thành chua chát, ta cúi đầu, cố nuốtxuống. Uống xong bát cháo, ta nhìn hắn lắc đầu, tay trái còn cử độngđược giơ lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, đau lòng: “Mới ba ngày, chàng sao lại gầy đi nhiều như vậy? Chàng đã ăn chút gì chưa? Một lát chàng phải nghỉ ngơi chút đi.” “Đừng lo, ta không sao. Dưới đáy vực này cây cối và dã thú rất nhiều, chúng ta sẽ không chết đói, nhưng cây cối quá rậm rạp, ba ngày nay tabốn phía tìm kiếm quá mười dặm cũng không thấy được đường nào có thểra.” Mạc Thanh Cốc nhíu mày, vẻ mặt lo lắng. Ta nắm tay hắn nói: “Đừng lo cho ta, lần này ta chính là nhân họa đắc phúc, nội lực đãđột phá tiến vào tầng thứ tư, chàng không thấy ta tinh thần tốt hơnnhiều sao? Cho dù không có thuốc gì ta cũng sẽ khỏi rất nhanh, chỉ làđáy vực này rất kỳ quái, phía trên ta không nhìn thấy có núi vây quanh,nhìn ánh mặt trời như vậy cũng không giống như bị che kín hết.” “Đừng lo, ta thấy ở phía nam cách đây mấy dặm phát hiện ra một ngôimộ, theo thời gian trên bia mộ thì đã lập cách đây quá ba trăm năm,nhưng cũng chứng tỏ quanh đây nhất định có đường ra, chẳng qua chúng tachưa tìm được thôi.” Mạc Thanh Cốc buông bát, trở lại ngồi bên cạnh ta, nhẹ nhàng lau laukhóe miệng cho ta, cười dịu dàng, vẻ mặt nhẹ đi rất nhiều, không chútbăn khoăn lo lắng nào. Ta kinh ngạc mở to mắt, không dám tin hỏi lại: “Người nào lợi hại như vậy? Lại được an táng ở nơi biên ải này, còn có người lập bia cho hắn nữa.” “Ta cũng chưa từng nghe nói đến, chỉ thấy mặt trên có khắc chữ ‘TiêuPhong, Đoàn A Châu phu thê chi mộ’, bên cạnh có một bia mộ nhỏ hơn, khắc chữ ‘Đoàn A Tử chi mộ’, lập trong thời Bắc Tống. Ta chưa từng nghe nóiBắc Tống có đại tướng họ Tiêu, chắc là người Khiết Đan Liêu quốc, quýtộc bọn họ hầu như đều là họ Tiêu, có lẽ đó là quý tộc người Liêu chếttrận gần đây. Bằng không nếu là người bình thường không ai lại lập biaxây mộ ở nơi vực sâu núi thẳm thế này.” Mạc Thanh Cốc đạm mạc nói. Ta lại kinh ngạc đến không nói nên lời, không để ý đến thân mình vô lực, khẩn trương níu tay Mạc Thanh Cốc hỏi: “Tiêu Phong? Đoàn A Châu? Đoàn A Tử? Ba cái tên này chàng không nhìn nhầm đấy chứ? Không thể nào! Không có khả năng a!” “Em đã từng nghe qua sao? Không thể nào a, chư tử bách tính, các loại sử ký tạp học.. ta đều đã xem qua, chưa từng nghe có ghi lại chuyện vềba người này.” Mạc Thanh Cốc nhíu nhíu mày, khó hiểu. Ta cười thầm một tiếng, nghĩ, cũng không thể nói rằng kiếp trước tatừng xem qua được. Quan ngoại, đáy vực, A Tử ôm xác Tiêu Phong nhảyxuống tự vẫn, ta sao lại không nghĩ đến nhỉ, vô luận là Đoàn Dự hay HưTrúc, một người là vua một nước, một là thống lĩnh một môn phái lớn cảngàn người, huynh đệ kết nghĩa của bọn họ chết, làm sao có thể không antáng, bỏ mặc hắn phơi thây nơi hoang dã được. Ta nhìn thấy được nghi vấn trong mắt Mạc Thanh Cốc, đành giải thích: “Chuyện về ba người này, trong sách Tiêu Dao phái của mẹ để lại chota có nói qua, Tiêu Phong là đại ca kết nghĩa của chưởng môn đời thứ ba, tên cũ là Kiều Phong, là bang chủ Cái Bang. Khi đó người trong giang hồ có danh xưng Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung, hắn cũng là một nhân vậttuyệt đại anh hùng, năm đó ở ngay trên vách núi này, một mình xông quahơn mười vạn binh mã bắt giữ hoàng đế nước Liêu, buộc hắn thề trăm nămkhông xâm phạm Đại Tống, giúp Đại Tống được yên ổn hòa bình trong mộttrăm năm. Nhưng hắn cũng là một người Liêu, cảm thấy hổ thẹn với dân tộc mình, ngay tại cửa biên ải tự sát, Đại Tống không ai ghi chép lạichuyện của hắn, còn mấy chục năm sau hủy ước, cùng người Kim liên thủdiệt Liêu, kết quả tạo ra người Kim trở nên hùng mạnh, nhà Tống càngngày càng suy tàn.” “Không ngờ thế gian lại có nhân vật anh hùng như vậy, Chỉ Nhược, nếuem nói không thấy quá mệt, có thể kể cho ta nghe chuyện của mấy ngườinày được không?” Mạc Thanh Cốc nghe ta nói qua vài câu, liền sinh ra vô vàn kính ngưỡng với vị tiền bối này. Ta cười, nắm tay hắn nói: “Người như vậy ai có thể không kính trọng? Năm đó hắn là một nhân vật xuất chúng, sư tổ Tiêu Dao môn chúng ta so ra cũng không bằng. Hắn tuylà bang chủ Cái Bang, thân thế thật sự lại không phải người Tống, hắnvốn là con trai của một quý tộc người Liêu, phụ thân hắn bị phụ thân của Nam Mộ Dung… ….. Hắn tự thẹn với dân tộc và nghĩa huynh hoàng đế của mình, đành tự vẫn mà chết, mà A Tử cũng tự móc hai mắt, ôm xác hắn nhảy xuống vực.” Cả câu chuyện dài, cho dù đã giản lược đi không ít nhưng vẫn khiến ta nói đến khuya mới hết, miệng mỏi lưỡi khô. “Chỉ Nhược, về sau mặc kệ thế nào, ta quyết không để em rời khỏi tamà đi. Ngày đó nếu như Đoàn A Châu cô nương còn sống, Tiêu tiền bối nhất định không chọn cái chết để giải quyết vấn đề.” Mạc Thanh Cốc rót một bát nước ấm, thổi cho nguội bớt xong, chậm rãiđút cho ta uống, vẻ mặt cũng ảm đạm đi nhiều, cảm thán cho vận mệnh Tiêu Phong. Ta kéo tay Mạc Thanh Cốc, cắn môi nói: “Thanh Cốc, ngày mai ta muốn đi tế bái Tiêu tiền bối một chút, hắn cũng coi như là tổ tiên của bổn môn a!” “Được, ngày mai ta đi cùng em, Tiêu tiền bối là người như vậy, thậtđáng cúi đầu. Thân thể em chưa được tốt, lại mệt lâu như vậy, mau ngủđi.” Mạc Thanh Cốc chất thêm củi vào lửa rồi trở lại ôm ta, đặt ta thoải mái dựa vào lồng ngực hắn rồi dùng áo ngoài đắp lên cho ta, vuốt ve đầu ta nói. Ta biết hắn lo ta bị lạnh, cũng không từ chối, gật đầu, “dạ” mộttiếng, tựa đầu vào ngực hắn, hưởng thụ ấm áp của cơ thể hắn vây quanh,rất nhanh liền say ngủ. Mạc Thanh Cốc ôm ta cũng mơ màng, cảm giác thấylạnh liền lập tức tỉnh dậy chất thêm củi vào lửa, cứ lặp lại như vậy cho đến hừng đông, giấc ngủ hắn cũng không được trọn vẹn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]