Chuyện là có một dạo Tống Bạch luôn trong tình trạng gầy gò, cũng không biết là thể chất trời sinh hay là bị gây sức ép quá, chẳng có miếng thịt nào. Từ ngày Kiều Dực đón cậu về, quyết chí phải nuôi Tống Bạch ra thịt, vì sự nghiệp vĩ đại này mà không màng gian khổ, có thể nói gã đã lao tâm khổ tứ.
Trời không phụ người có lòng, dưới chế độ Kiều Dực nhồi như nhồi vịt, một ngày thức dậy, Tống Bạch phát hiện ấy thế mà cậu không kéo được khóa quần! Hoảng sợ cậu chạy đến trước tấm gương phô trương dài sát đất, nhìn cậu thiếu niên tròn trịa bên trong, mắt chơm chớp, nghiêng đầu như đang tự hỏi người phía bên kia rốt cuộc là ai.
“A Bạch, mau xuống đây, tôi hầm xương heo cho em này!” Ngoài phòng truyền đến tiếng Kiều Dực gọi oang oang. Không biết bắt đầu từ bao giờ, Kiều Dực rất thích hầm canh, đủ loại canh bổ dưỡng như là không tiếc tiền, dứt khoát trút hết vào miệng Tống Bạch. Còn nhớ đầu hè năm ngoái, sau khi cậu uống canh bổ dưỡng Kiều Dực ninh một ngày một đêm, lập tức chảy máu mũi, gã sợ tới mức luống cuống chân tay, từ dạo đó gã mới hơi hơi tiết chế lại.
Cũng không biết có phải nhờ phúc mấy món canh đó của Kiều Dực hay không, thân thể cậu ngày càng khỏe mạnh, tay chân không còn dễ lạnh ngắt như trước kia, hay hở ra là toát mồ hôi thở hổn hển, cảm mạo phát sốt bệnh vặt cũng giảm rất nhiều, còn sinh thèm ăn, hôm sau ăn nhiều hơn hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393054/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.