Kiều Dực tỉnh dậy phát hiện mình không ở nhà, đau đầu đứng lên, nhìn lướt qua, nhanh chóng tỉnh táo lại, quen thuộc đi rửa mặt. Gã vừa bước khỏi cửa thì thấy Trần Chí hai mắt đen sì đang ngồi trước bàn ăn.
“Chào cô Trương.” Kiều Dực đi qua, cô Trương đang bưng cháo ra, nhìn thấy Kiều Dực đầu bù tóc rối, nói: “Kiều thiếu cậu cũng chẳng chịu chải đầu một chút.”
Vuốt hai cái, Kiều Dực không quan tâm bĩu môi, “Không sao, cháu phải về đây, cả đêm không về, A Bạch giận mất.”
Mới đi được một bước, chợt nghe tiếng Trần Chí u ám vang lên từ phía sau: “Còn muốn về hả? Chẳng phải cậu bỏ nhà ra đi à? Tối hôm qua ai đó cứ kêu gào nếu Tống Bạch không chịu xin lỗi, ngoan ngoãn tắm rửa rồi lên giường để cậu làm, cậu sẽ không về hả?!”
Kiều Dực mi run lên, không quá chắc chắn: “Anh... Anh vừa nói gì?”
“Không biết ai đó, quá chén, tinh trùng xông não, tùy tiện ôm lấy người ta xằng bậy, bị bắt gian tại trận coi như xong, còn đúng lý hợp tình nói xuất quỹ là đáng lý, cho nên... người anh em à, không phải tôi không giúp cậu, thật sự là tối qua tôi không thể ngăn nổi cậu.”
“Nhị à, anh đừng làm tôi sợ.”
“Tôi dọa cậu làm gì, không tin? Giờ cậu thử gọi Tống Bạch thử xem, xem cậu ta có buồn để ý đến cậu không.”
Tim Kiều Dực dộng lên, vội vội vàng vàng gọi điện cho Tống Bạch, chỉ nghe thấy âm báo bận liên tục, thiếu chút nữa đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393052/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.