Ngày hôm sau hiếm khi Tống Bạch dậy rất sớm, Kiều Dực thấy cậu tinh thần phấn chấn đang ép chân ở phòng khách, vừa thấy gã đã đứng bật dậy, “... Sớm!”
“Sớm.” Kiều Dực lại gần, trên đầu gã còn nhiễm sương sớm, Tống Bạch nghi hoặc liếc gã một cái, “Anh đi đâu thế?”
“Ở bên ngoài.” Gã cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng vào bếp, “Sáng nay ăn bánh trứng được không.”
“Ừ.” Cậu nhìn bóng dáng Kiều Dực, quần áo còn chưa thay, vẫn là bộ ngày hôm qua, chẳng lẽ giận rồi? Tống Bạch gãi gãi đầu, thật sự không dám nói cho gã biết, giờ cậu không muốn lại gần gã bởi vì cậu cảm thấy cả người toàn thịt mỡ, rất khó coi. Nếu Kiều Dực nhịn không được thú tính đại phát, đến lúc đó vén quần áo lên, nhìn thấy một đống thịt mỡ mất...
Ý nghĩ đó làm Tống Bạch cảm thấy ghê tởm, cậu lúc lắc đầu, hướng Kiều Dực hô một câu: “Em ra ngoài chạy bộ trước đã, lát nữa sẽ về ăn cơm.”
Tống Bạch đi rồi Kiều Dực mới ra khỏi phòng bếp, không thấy ai ở trong phòng, sầm mặt lại.
Ba ngày kế tiếp, Kiều Dực không tiếp tục gạn hỏi Tống Bạch nữa, gã tựa hồ đã hình thành thói quen Tống Bạch sớm hay muộn đều ra ngoài một chuyến, còn mình càng ngày càng giống ông nội trợ gia đình, ngày ngày ở nhà cơm nước sẵn sàng chờ Tống Bạch về. Mãi đến một ngày, anh chàng Quang Phẩm nói với Tống Bạch một câu: “Cậu có thể đừng nói chuyện với tui được không.”
Tống Bạch kinh ngạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-vo-phap-dao-ly/2393056/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.