Mỗi ngày Thương Mặc đều sẽ nhận được hoa Sở Hoài đưa tới, nhưng cũng không nhận được điện thoại của gã nữa. Có thể là lần trước trong điện thoại cậu nói dạo này đang bận chuẩn bị cho album mới nên Sở Hoài không tiếp tục làm phiền. Tất nhiên bản thân Sở Hoài cũng bận gần chết, Thương Mặc chỉ ước gì vị quý nhân này bận đến mức quên hết chuyện cũ, quên luôn cả cậu, vậy nhưng mỗi ngày nhận hoa cậu đều hiểu chuyện này không có khả năng.
Viên Diệp không biết hoa là do Sở Hoài đưa, mặc dù biết y cũng không biết Sở Hoài là ai. Viên Diệp luôn không để ý chuyện xung quanh, nhưng mỗi ngày thấy Thương Mặc nhận hoa, trong lòng y như ăn phải sáp, bởi thân phận Viên Diệp không cho phép ý theo đuổi Thương Mặc, chỉ có thể yên lặng chôn giấu trong lòng.
Có một lần, Viên Diệp vừa nghe thấy tiếng chuông, theo bản năng tưởng là người tặng hoa lại tới, y bèn gọi Thương Mặc ra nhận, nhưng gọi một lúc mới biết Thương Mặc đang trong nhà vệ sinh. Viên Diệp đành phải ra nhận hộ cậu, nhưng ra đến cửa, người giao hoa lại nói: “Anh không phải Thương tiên sinh, xin lỗi, hoa này không thể đưa cho anh.”
Vì thế Viên Diệp mới biết hoa này phải đích thân Thương Mặc đi lấy mới được.
Còn có một lần khác, Thương Mặc đang ở trong phòng viết nhạc, chuông cửa lại vang lên. Cậu không muốn bỏ bút xuống, hơn nữa tiếng chuông cũng chỉ vang lên một lần rồi thôi nên Thương Mặc nghĩ rằng người giao hoa thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573781/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.