Thanh âm người đàn ông bên kia khiến Thương Mặc giật mình tại chỗ, cả người nhịn không được mà run rẩy, một vài chuyện đời trước nhanh chóng chạy trong đầu cậu, cuối cùng tụ lại thành hình ảnh một người đàn ông.
Là Sở Hoài!
Thân phận của Sở Hoài rất nhạy cảm. Gia đình gã mấy đời hắc đạo, từ thời ông nội gã đại khởi, thế lực cũng đã ngập trời, không ai dám dây vào, ngay cả bạch đạo cũng phải tránh gã vài phần. Đến thời cha Sở Hoài thì bắt đầu kinh doanh trong giới giải trí, dời bớt tài sản, tới gã thì kinh doanh trong giới giải trí trở thành chức nghiệp đầu lĩnh, tiền tài như nước.
Sở Hoài mày rậm mắt to, khóe môi lúc nào cũng mang ý cười như có như không, thoạt nhìn sẽ tưởng ôn nhu, nhìn kĩ sẽ cảm nhận được một tia hàn ý. Hơn nữa trên người gã luôn lởn vởn một loại cảm giác vô cùng áp bách, khiến cho người đứng cạnh luôn có cảm giác không thở nổi.
Đời trước, khi Thương Mặc bị đưa đến tay Sở Hoài, gã không hề cường bạo cậu, mà chỉ dùng thủ đoạn bức bách Thương Mặc phải cầu xin tha thứ và khuất phục. Đến tận bây giờ khi nhớ về những tháng ngày sống không bằng chết ấy Thương Mặc vẫn cảm thấy sợ hãi.
Hiện giờ Thương Mặc thật sự không nghĩ ra vì sao người đàn ông này lại tặng hoa cho cậu, đã thế còn gọi điện thoại.
Dù sao đời này cậu cũng chỉ mới gặp Sở Hoài một lần, hơn nữa cậu cũng không tin vào chuyện nhất kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-tra-cong-cau-buong-tha/3573780/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.