Bị Hứa Tú Ninh nhìn như vậy, trên mặt Lục Đình Tuyên lại vô cùng bình tĩnh.
Cụp mắt, đưa tay kéo ống tay áo mới bị vén lên che cổ tay Hứa Tú Ninh lại, đậy nắp hộp thuốc mỡ, sau đó cầm một khối vải sạch lau thuốc còn sót lại trên ngón tay.
Giống như không chú ý tới dáng vẻ mê mẩn của Hứa Tú Ninh khi nhìn chàng.
Thật ra trong lòng lại đang căng thẳng, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường một chút.
Hứa Tú Ninh thì xấu hổ mặt nóng lên, vội vàng rút tay về, cúi đầu xuống. Đồng thời còn len lén nhìn trộm chàng.
Chỉ thấy vẻ mặt Lục Đình Tuyên nhàn nhạt, mắt rủ xuống, vẫn đang dùng khăn chậm rãi lau thuốc trên ngón tay.
Ngón tay của chàng cũng rất đẹp. Thon dài cân xứng, rất thanh tú. Nhưng cũng không phải kiểu thanh tú như nữ tử, vừa nhìn là có thể nhận ra tay của nam tử.
Nhưng gan bàn tay có một lớp chai mỏng, là vì thường xuyên luyện kiếm.
Chuyện này kiếp trước nàng cũng đã nghe nói. Lục phụ cũng không muốn con mình trở thành một tên thư sinh yếu đuối, chỉ biết đọc sách, cho nên từ khi cả nhà bọn họ chuyển về phủ Thường Châu, đã mời người tới dạy võ nghệ cho Lục Đình Tuyên.
Nhà họ Lục giàu có như vậy, chắc chắn người được mời võ nghệ rất cao cường. Nghe nói không chỉ mời một sư phụ. Cưỡi ngựa, bắn tên, đao thương côn bổng đều có, hận không thể dạy cho Lục Đình Tuyên đủ loại võ nghệ.
Nhưng nghe nói chàng thích nhất là kiếm thuật, thuật cưỡi ngựa và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/485195/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.