Hứa Tú Ninh lại cáu kỉnh, dù thế nào cũng không chịu vào sân với chàng, còn lên án chàng: "Huynh kéo muội làm cái gì? Mau buông muội ra. Muội muốn trở về."
Giùng giằng muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của chàng.
Nhưng sức Lục Đình Tuyên rất lớn, sao nàng có thể tránh được. Cuối cùng vẫn bị chàng kéo vào trong sân, rồi đi thẳng vào nhà.
Vào phòng nàng lại bị Lục Đình Tuyên kéo vào buồng trong ngồi trên cái phản gần cửa sổ. Sau đó chàng lập tức đi ra, đến cạnh giá áo cầm một cái áo khoác màu xanh lục, bình tĩnh đi tới khoác lên người nàng.
Áo khoác này là cái Lục Đình Tuyên thường mặc. Cổ áo là một lớp lông hồ ly trắng bù xù, còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt trên người chàng.
Lục Đình Tuyên thích lạnh, cho nên mùa đông rất ít khi đặt chậu than, càng khỏi nói hiện giờ đã là mùa xuân. Trong phòng lúc này cũng không ấm hơn bên ngoài mấy.
Nhưng thấy sắc mặt tiểu cô nương đã trắng bệch vì lạnh, chàng lập tức gọi Cẩn Ngôn : "Đi đốt chậu than mang vào."
Cẩn Ngôn nghe vậy, cảm thấy rất khó khăn, lắp bắp nói: "Thiếu gia, chậu than và củi đều đã thu dọn hết rồi, cũng không biết bây giờ đặt ở trong bao nào nữa."
Ngày mai sẽ chuyển đến Trúc Ý hiên ở, hai ngày nay Cẩn Ngôn bèn gọi gã sai vặt thu dọn tất cả mọi thứ, chỉ đợi đến ngày mai chuyển qua.
"Đi tìm."
Lục Đình Tuyên hết sức ngắn gọn, sai hắn. Ánh mắt cũng không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm Hứa Tú Ninh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/485194/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.