Mặc Lan thân là đại nha hoàn thϊếp thân của Hứa Tú Ninh, nhưng lại để Hứa Tú Ninh đêm khuya chạy ra ngoài cũng không khuyên can, thật sự vô cùng thất trách. 
Nghiêng đầu nhìn Hứa Tú Ninh, tiểu cô nương cúi mặt thấp xuống, mí mắt còn có chút sưng đỏ, là do mới khóc xong. 
Nàng vẫn giống như trước kia, gặp chút chuyện nhỏ cũng khóc, yếu ớt vô cùng. 
Nàng tốt tính thế này, e rằng đám nha hoàn trong viện này cũng sẽ bại hoại, chưa chắc đã nghe lời nàng. 
Lục Đình Tuyên khẽ thở dài một hơi, dặn dò Cẩn Ngôn: "Bảo nàng ta chờ ở bên ngoài." 
Cẩn Ngôn lên tiếng đáp, xoay người lui ra ngoài. Lục Đình Tuyên cũng đứng lên. 
Hứa Tú Ninh nhận thấy, vội vàng ngẩng đầu nhìn chàng: "Lục ca ca, huynh muốn đi đâu?" 
Tay trái tự nhiên kéo ống tay áo của chàng lại. 
Trong lòng Lục Đình Tuyên khẽ động, rũ mắt nhìn nàng. 
Tiểu cô nương cũng đang nhìn chàng, trong đôi mắt sáng như sao có mấy phần căng thẳng, cũng có mấy phần bất an. Ngón tay nhỏ mềm mại nắm lấy ống tay áo của chàng, vết bầm trên cổ tay còn chưa tan... 
Trong lòng bỗng nhiên mềm xuống, giọng nói cũng ôn hòa hơn ban nãy không ít: "Ta ra ngoài nói với Mặc Lan mấy câu, muội ngồi yên ở đây đợi." 
Hứa Tú Ninh còn đang do dự có nên nghe lời chàng hay không, bỗng nhiên cảm thấy đầu mình bị chàng nhẹ nhàng xoa: "Nghe lời." 
Nàng “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn thả tay ra. 
Lúc này Lục Đình Tuyên lại thất thần nhìn tay mình một chút. 
Vừa nãy chàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-chi-thu-phu-tieu-kieu-the/485196/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.