Chương trước
Chương sau
Lạc Thư đầy mặt khó chịu trở về phòng nằm. Phần còn lại để mặc hết cho Lâm Tĩnh Minh tự phát huy, về điểm này Lạc Thư vẫn rất tin tưởng vào Lâm Tĩnh Minh, năng lực bịa chuyện của anh rất tốt.

Lạc Thư nằm trên giường đếm cừu chơi, đếm đến mức thiếu chút nữa ngủ mất cửa phòng mở mở ra. Người đi vào là Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư ra hiệu ‘ok’, Lâm Tĩnh Minh gật đầu.

Lạc Thư nhìn cửa phòng đã đóng lại, hôn khóe miệng anh một cái, nhỏ giọng nói: “Nhanh quay về trường đi, em sẽ chuẩn bị cho tốt, chờ điện thoại của em.”

Lâm Tĩnh Minh nghe theo, lại ôm Lạc Thư một lát mới rời đi.

Lạc Thư trải qua 2 tuần như ‘cái xác không hồn’, đến cả người chậm hiểu như Lý Duệ cũng cảm thấy không ổn. Hà Thục Phương vốn định chờ một thời gian để Lạc Thư tự nghĩ thông suốt, hiện tại nghĩ đến không thể chờ được. Nói chuyện với Lạc Dũng sau, Lạc Dũng muốn đánh Lạc Thư, đàn ông đàn ang một chút suy sụp như thế cũng không chịu nổi, bị Hà Thục Phương trừng mắt lại lùi về phòng.

Lạc Thư cố gắng ngẩn người trước mặt Hà Thục Phương, trên giường đếm cừu đi ngủ, tới khi sắp ngủ thật mới nghe tiếng đập cửa. Hà Thục Phương ngồi vào bên giường, vỗ nhẹ đầu Lạc Thư, Lạc Thư thu xếp cảm xúc, mê mang nhìn về phía Hà Thục Phương một cách hoàn hảo.

“Thư Thư, không có việc gì. Không phải là bị một người từ chối sao, mẹ từng bị rất nhiều người từ chối rồi đấy!” Nói đến đây, kì thật Hà Thục Phương vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn biết, đau dài không bằng đau ngắn.

“Nhưng là –” Lạc Thư hai mắt vô thần nhìn bức tường, “Bạn ấy nói con không giống đàn ông, nói nhìn con phát ngán, nói không có cô gái nào sẽ thích một thằng ẻo là, nói rằng con phải làm con gái mới đúng…”

Lạc Thư càng nói Hà Thục Phương càng tức giận, “Đứa khốn kiếp nào dám nói như thế? Ăn nói vô giáo dục!”

Lạc Dũng đứng ở cửa phòng nghe lén cũng tức giận lên, thời buổi này người vô học lại càng nhiều.

Mẹ –” Lạc Thư giữ chặt hai tay nắm thành nắm đấm của mẹ, nước mắt chảy xuống, Hà Thục Phương kinh ngạc, chỉ nghe thấy Lạc Thư nghẹn ngào nói: “Mẹ, con cảm giác hình như con rốt cuộc không thích được con gái, làm sao được? Hiện giờ trong đầu con lúc nào cũng như có người nói như thế, nhìn con gái đều cảm giác họ thấy con giống đàn bà, con không thích con gái nữa làm sao được? Mẹ, con có phải trở nên kì quái, trở thành kẻ biến thái….”

Lạc Thư nói một thôi một hồi không để cho Hà Thục Phương chen vào, hiệu quả rất tốt. Trong lòng Lạc Thư càng không ngừng nói “Con xin lỗi”, khiến cho cha mẹ lo lắng. Nhưng Lạc Thư thề đây sẽ là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ khiến cha mẹ khó chịu, cậu thực sự rất có lỗi với cha mẹ.

Mang theo sự áy náy để gia tăng cảm xúc, Hà Thục Phương từ đầu đến cuối chỉ ôm Lạc Thư khóc, gần đây cô đọc đến phần về đồng tính luyến ái, cô cũng biết rất nhiều người trở thành đồng tính luyến ai đều là do nhận đến tổn thương, cô không dám nói gì, chỉ có thể ôm con khóc.

Lạc Thư sau đó cũng khóc lên, tiếng khóc ngày càng lớn, cậu biết mình có lỗi với rất nhiều người. Mọi áy náy đều bùng nổ trong buổi tối hôm nay, khóc không biết trời đất là gì. Đến cả Lạc Dũng ban đầu cho rằng là việc nhỏ cuối cùng cũng bị lây nhiễm lau nước mũi,

Cứ như thế mọi việc xem như kết thúc, Lạc Thư chậm rãi cũng dần khôi phục trở lại, chỉ là học tập quá chuyên chú, Hà Thục Phương tỏ vẻ lo lắng. Lạc Thư chỉ cười cười không nói việc gì. Hà Thục Phương nhìn thấy Lạc Thư cười không giống như là giả vờ trong lòng có chút an tâm, cuối cùng chuyện này xem như kết thúc.

Vào kì nghỉ đông của năm cuối cấp của Lạc Thư, Hà Bồi kết hôn, dù nói thế nào đây cũng coi như là một việc vui. Trong khoảng thời gian này, dưới sự giám sát của Hà Thục Phương, Lạc Thư xem như rốt cục thoát khỏi thâm trầm, cô cũng rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Về phần tính hướng của Lạc Thư, Hà Thục Phương cảm giác hiện giờ còn quá sớm, về sau nhìn kĩ hãy nói đi, cô không dám nói chuyện này cho Lạc Dũng để ông khỏi lo lắng, người này nếu biết cũng chỉ kêu to mà thôi, phỏng chừng không nhất định để trong lòng, chuyện gì Lạc Dũng cũng chỉ cho rằng đây là tạm thời, giống như việc Lạc Thư nói không thích con gái, Lạc Dũng thấy cậu và chị họ chơi còn rất tốt.

Tóm lại cả nhà đều không tiếp tục dây dưa với chuyện này, bầu không khí gia đình lại vui vẻ trở lại.

Vì kết hôn đúng vào kì nghỉ nên Lâm Tĩnh Minh cũng đến uống rượu mừng. Kì thật chỉ khi là chuyện của Lạc gia mới được như thế, bình thường Lâm Tĩnh Minh sẽ không bỏ qua, vô cùng chịu khó.

Hà Bồi nhìn không tệ lắm, cắt tóc nhìn rất có sức sống. Bởi vì nhà gái ở bên ngoài nên trong nhà chỉ có vài người đến, đều là các chị em đến đây làm việc.

Cũng đã khá lâu kể từ lúc bác cả Hà Kiến Minh vay tiền, lúc đó nói chỉ vay 1 năm, đến hạn cũng chỉ cho 1000 khối xem như tiền lời, còn lại trả dần sau. Vì không vội dùng tiên nên cũng không có vấn đề gì. Nhưng là nhà bác cả đến cả cưới con dâu

cũng chỉ lấy ra mấy ngàn, tiền tiệc rượu lấy đâu ra? Cuối cùng vẫn là do mấy anh chị em góp nhau, tránh cho quá mất mặt, bằng không về sau bị người ta nói ra nói vào.

Lạc Thư nghe Hà Thục Phương nói tiền này hình như là Hà Bồi lấy đi đầu tư với bạn bè. Hơn nữa mấy người bạn này trong nhà đều có tiền có thế, sẽ không lừa chút tiền đó của Hà Bồi.

Lạc Thư cảm giác chỉ cần không phải mang đi đánh bạc là được, tuy cậu không thích mấy người gọi là bạn bè kia. Bởi vì buổi tối các mẹ còn phải ở lại dọn dẹp rửa chén nên sẽ phải ngủ lại, Hà Thục Phương bèn để cho Lạc Thư ăn cơm trước rồi về cùng Lâm Tĩnh Minh. Kì thật là do chỗ trong nhà bà ngoại không nhiều nên Lạc Thư bị đá đi.

“Alo, gia gia ạ. Vâng, hôm nay cháu ở lại nhà Lạc Lạc, gia gia không cần phải chờ cháu.” Lâm Tĩnh Minh lên xe liền gọi điện cho Lâm lão gia tử, gọi một lúc lâu mới thôi.

“Gia gia nói gì thế?”

“Bảo anh chăm sóc em cho tốt.”

Lạc Thư nheo mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh lấy tay che mắt cậu lại, đằng trước chú Lý cười lên.

Hôm nay buổi tối hai người không làm gì khác cả, nguyên nhân là mấy ngày nay mông Lạc Thư mọc thêm mấy cái ‘mụn’. Tất cả là vì ngày nào cũng ngồi học, còn rất đau, Lâm Tĩnh Minh vô cùng thương tiếc.

Hai người cứ như thế đắp chăn nói chuyện, cảm giác cũng không tồi. Có lẽ là cuộc sống không có nhiều kích thích và bất ngờ nhưng kì thật cuộc sống im lặng và ấm áp mới là điều tốt đẹp chân thật nhất.

Hai người nói chuyện đến rạng sáng, cuối cùng Lạc Thư là người không chịu nổi ngủ trước. Ngày hôm sau hai người bị tiếng chuông cửa đánh thức, Lạc Thư díp mắt lại đi mở cửa. Là do Hà Thục Phương và Lạc Dũng quên mang chìa khóa, Lạc Thư vô cùng buồn bực. Đang định trở về ngủ bù, Lâm Tĩnh Minh cũng mơ mơ màng màng đi ra ngoài.

“Lạc Lạc –”

Nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh từ phòng Lạc Thư đi ra ngoài hai vợ chồng đều thạch hóa. Lạc Dũng là cảm giác Lạc Thư ngần này tuổi đầu mà vẫn đòi Lâm Tĩnh Minh ở lại ngủ cùng, rất nhát gan. Mà Hà Thục Phương là vì nắm giữ được vấn đề tâm lý của Lạc Thư, người tuy rằng cứng nhắc nhưng đầu óc lại hoạt động vô cùng nhanh chóng, nghĩ đến hai người từ nhỏ đến lớn đều thân mật, cô vô cùng lo lắng cho Lâm Tĩnh Minh! (Nhầm rồi mẹ ơi ~~)

Người phục hồi trước là Lạc Thư, cậu gào lên “Buồn ngủ chết”, sau đó liền kéo Lâm Tĩnh Minh ề phòng. Đến phòng mới bắt đầu giơ chân, Lâm Tĩnh Minh nhìn Lạc Thư đi lại phát điên, cũng không còn buồn ngủ.

“Lạc Lạc, không sao đâu. Bố mẹ sẽ không nghĩ nhiều đâu mà.” Lâm Tĩnh Minh an ủi nói.

Nói như vậy, Lạc Thư không trông cậy vào chỉ số thông minh của hai người, nhưng hai cái đầu hơn một cái đầu.

Vài ngày nghỉ tiếp theo, Lạc Thư lôi kéo Lâm Tĩnh Minh đến nhà Đinh Tiểu Hổ ăn tết. Tay nghề của Đinh Tiểu Hổ không tệ, nhất là món sủi cảo, hương vị vô cùng ngon miệng.

Lạc Thư vì kiếp này muốn làm tốt quan hệ giữa hai người nên vô cùng nịnh nọt. Lâm Tĩnh Minh cũng không tỏ vẻ bất mãn, Lạc Thư cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người ăn no, đến lúc tản bộ trở về, Lạc Thư nghĩ đến mình sắp sửa thi đại học rời khỏi nơi đây, như vậy sẽ rất lâu không gặp được Đinh Tiểu Hổ, sợ cậu trốn học, cũng sợ cậu sống không tốt, kết giao với người xấu. Dọc theo đường đi, Lạc Thư nói chuyện, Lâm Tĩnh Minh nghe bỗng nhiên nắm chặt tay cậu.

“Anh cũng thấy em nói lắm nghĩ nhiều đúng không. Em cũng thấy kì lạ, nói huyên thuyên như đàn bà vậy.”

“Lạc Lạc, em –”

“Ầy, đừng nói nữa. Lại suy nghĩ vớ vẩn? Không phải tối hôm đó em giải thích rõ ràng rồi sao, anh còn ghen cái gì!” Lạc Thư vờ giận dỗi.

“Anh biết anh quá keo kiệt, nhưng là, sao em lại vô duyên vô cớ đối tốt với người ta như vậy?”

Chẳng phải anh cũng vô duyên vô cớ đối tốt với em sao? Lạc Thư oán thầm.

Lạc Thư suy nghĩ một lát nói: “Lâm Tĩnh Minh, anh có tin đến kiếp trước kiếp này không? Em cảm giác Đinh Tiểu Hổ giống như em trai kiếp trước của em vậy, cho nên em muốn quan tâm đến em ấy. Nhưng mà hiện giờ em không có năng lực gì, nếu em ấy thật sự là em trai của em thì tốt.”

Lâm Tĩnh Minh dừng lại, nhìn chằm chằm Lạc Thư không chớp mắt, Lạc Thư bị nhìn phát run lên. Đành phải hùa theo ý Lâm Tĩnh Minh nói: “Đối với anh, em nghĩ đời trước anh chắc chắn là oan gia của em, đời này đến trả nợ.”

“Ừ, có lẽ anh thiếu em rất nhiều. Một đời không đủ, kiếp sau, kiếp sau nữa trả tiếp…” Lâm Tĩnh Minh ôm lấy Lạc Thư, hôn lên tóc cậu, cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy xuống, không biết vì sao mình lại chảy nước mắt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.