Chương trước
Chương sau
Sau này Lạc Thư mới biết được Vương Thần được tính là nhân vật cấp quân sư của nhóm Triệu Bân, nhưng Lâm Tĩnh Minh vẫn đánh anh ta, cũng không chịu nhận lời giải thích của Vương Thần.

Lúc ấy nam sinh đánh nhau như thế nào? Dùng nắm đấm.

Không phải đầu gấu, không đến mức mang vũ khí. Hơn nữa dùng bàn tay trần cũng là một loại sức mạnh, ai mà chẳng muốn triển lãm sức mạnh của bản thân.

Triệu Bân vốn không muốn xảy ra đánh nhau, mọi người đều chuẩn bị thi đại học, nếu bị cảnh cáo không phải chuyện đùa. Anh vốn chỉ là một mình giải quyết, chỉ là người kia làm rối lên mới thành ra kết cục như hôm nay.

“Ngô Hạo, cậu thật sự không muốn giải thích gì sao? Đàn ông dám làm dám chịu, cậu bắt nạt một cô gái không cảm thấy mất mặt sao?” Triệu Bân hy vọng giải quyết trong hòa bình, chỉ tiếc Ngô Hạo mấy ngày hôm nay ăn phải thuốc nổ, trước đây hai người ở chung coi như không có việc lớn gì, hiện tại lại thành tình thế giương cung bạt kiếm.

Đám đàn em bên Ngô Hạo đều biết chọc vào ai đều có thể chính là không thể chọc vào Ngô Hạo lúc nào, Ngô Hạo ghét nhất là đám con gái dây dưa không dứt, cha mẹ anh ly hôn sớm, người muốn làm mẹ kế của anh chỉ có nhiều thêm chứ không ít đi bao giờ, một trong số đó không biết đầu óc hỏng hóc chỗ nào thế nhưng dám tìm mẹ anh nói chuyện làm hại mẹ anh tái phát bệnh tim. Khi đó anh mới biết, mặc dù đã ly hôn nhưng mẹ anh vẫn yêu người cha chỉ biết có quyền lực kia.

“Nữ sinh tôi bắt nạt nhiều lắm, cậu còn có thể tìm hết để tính sổ với tôi? Triệu Bân, chẳng lẽ cậu thích con bé đó, nói cho cậu, con bé đó chẳng ra gì đâu, tôi còn chưa ‘vào’ đâu nó đã khóc muốn chết rồi.”

Đám người bên Ngô Hạo lập tức cười lên đầy *** loạn, Ngô Hạo đối với nữ giới đều như thế, không có gì đáng nói.

Ngô Hạo vừa nói một nam sinh thoạt nhìn khỏe mạnh liền vọt lên, Lạc Thư nhớ rõ người này luyện đẩy tạ, trong nhóm người vẫn vui cười, không giống như là người xúc động như thế. Lạc Thư lấy tay che mắt lại chỉ để hở một khe nhìn xem, mọi người đang lao vào vật lộn với nhau, cậu chỉ tưởng rằng sẽ rống vài câu sau đó ai về nhà nấy, nhưng nhìn thế này, Lạc Thư bắt đầu muốn can ngăn, chỉ là xem thân thể của mình, không biết có nên lấy loa hô “Thầy giáo đến” không nhỉ?

Đừng nhìn Ngô Hạo bên kia tốt xấu lẫn lộn, đánh nhau đến không thua kém ai, trời lại bắt đầu đổ mưa, mọi người cũng không dừng lại. Lạc Thư nóng nảy, cậu nhảy xuống tường, vừa định tiến lên lại thấy một cô gái đứng cách đó không xa, nhìn về thân cao liền biết là đứng ở phía Triệu Bân, Lạc Thư chạy tới xem cô gái kia còn khóc, trời mưa quá lớn cậu đành phải gào lên: “Ngô Hạo làm gì với chị? Anh ta làm cái kia sao?”

Nữ sinh khóc nức nở nhưng vẫn lắc đầu, lúc này cô cũng đã hiểu ra, “Là chính chị không nghĩ ra, bọn chị chỉ là hôn miệng, em xem chị phải làm gì bây giờ!”

“Sao em biết được?” Lạc Thư thực sự không biết phải nói gì, việc còn chưa làm rõ đánh xông vào đánh nhau. Người này cũng là, cao thế làm gì lòng dạ cũng không lớn nổi.

“Đi tìm một người lớn đáng tin, nhanh đi gọi điện thoại!” Lạc Thư thực sự hối hận lúc trước sợ Lâm Tĩnh Minh gọi điện thoại lại đây nên không dám mang theo điện thoại, chỉ có thể dặn cô như thế, sau đó cũng gia nhập vào đám người quần ẩu.

Lạc Thư lợi dụng thân thể linh hoạt an toàn tiến vào trung tâm. Nhìn đến nam sinh tập đẩy tạ đánh vô cùng tàn

nhẫn, trên mặt cũng thương tích rất nhiều, cậu cũng đấm một đấm rồi chạy đến bên người Triệu Bân, Triệu Bân sửng sốt ngừng lại động tác, Ngô Hạo đưa lưng lại giơ chân đánh, Lạc Thư vốn muốn nói chuyện với Triệu Bân thấy thế định ra tay, chỉ tiếc vóc dáng không cao, lại bị đá đến mũi, Ngô Hạo nhìn thấy Lạc Thư cũng đã đánh lên, không kịp thu chân, Lạc Thư lập tức liền chảy máu mũi.

Lạc Thư cả người ướt sũng trên mặt còn chảy máu, nhìn qua rất thảm, Ngô Hạo muốn chạy đến bên Lạc Thư lại bị Triệu Bân đấm một cái, anh không kịp tránh lập tức chịu đòn.

Bởi vì Lạc Thư bị thương, hai lão đại đều dừng lại, đám đàn em cũng dần dần ổn định, chỉ còn lại nam sinh đẩy tạ kia còn đá chân, Vương Thần ôm lấy hai chân vẫn còn khua loạn xạ.

Lúc này đột ngột có tiếng còi cảnh sát vang lên, Lạc Thư nghĩ chẳng lẽ đứa con gái ngu ngốc kia lại gọi cảnh sát? Theo cảnh sát còn có một người đàn ông trung niêng mặc tây trang, tuy rằng mang dấu vết của năm tháng nhưng vẫn rất anh tuấn.

Ông mở ô đi đến chỗ mọi người tập trung, nhấc chân lên hung hăng đạp vào người Ngô Hạo vốn đã gần như muốn nằm sấp xuống đất, “Mang hết về sở cảnh sát cho tôi.” Nói xong liền quay đầu đi không thèm nhìn lại.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thư ngồi trên xe cảnh sát, cậu không có sầu lo gì mà chỉ sợ mông mình sẽ te tua nếu Lạc Dũng biết, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Lâm Tĩnh Minh.

Triệu Bân Lạc Thư và Vương Thần ngồi cùng một xe, lúc chuẩn bị đi cửa lại mở ra, Ngô Hạo tiến vào, bốn đứa con trai ngồi chen chúc ở ghế sau, Lạc Thư cảm giác mông mình sắp bị bẹp dí. Thì ra xe cảnh sát có thể ngồi quá tải?

Triệu Bân bảo Lạc Thư ngẩng đầu, cảnh sát cho cậu tờ giấy ăn để cầm máu, ngồi cạnh Lạc Thư là Ngô Hạo, cậu cảm giác mông mình giật giật, bên kia Ngô Hạo kéo eo Lạc Thư về phía Lạc Thư lập tức nửa ngồi lên đùi Ngô Hạo.

Lạc Thư bỗng nhớ đến lần trước bắt Ngô Hạo làm tấm chắn rồi bỏ chạy, ngẩng đầu nhếch miệng cười, tỏ vẻ kì thật mình là đứa nhỏ ngoan ngoãn, người lớn không nên chấp trẻ con làm gì. Xem ánh mắt Ngô Hạo nhìn Lạc Thư liền biết người này nhớ rõ mình, cũng đúng, nếu chính mình bị người khác lấy ra làm như vậy cậu cũng sẽ nhớ cả đời.

Không gian nhỏ hẹp không có ai nói chuyện, Vương Thần hơi chút đăm chiêu nhìn Lạc Thư, Triệu Bân nhìn phía trước, Lạc Thư lo lắng mông của mình còn Ngô Hạo nhìn mưa ngoài cửa xe.

Mười mấy nam thanh niên vừa tiến vào văn phòng cảnh sát liền trở nên nhỏ hẹp, cảnh sát cũng không để bọn họ ôm đầu ngồi dưới đất mà là ngồi dưới đất thành ba hàng, còn đưa cho khăn và nước ấm.

Người đàn ông trung niên vừa rồi không xuất hiện, có cảnh sát hỏi phương thức liên lạc cha mẹ của bọn họ, sau đó tiếp tục làm việc cũng không để ý đến họ nữa.

Lạc Thư tính toán liều chết không gọi, nhưng trong đó có một cảnh sát nói nếu cha mẹ đến đây sẽ chỉ giáo dục nhắc nhở, rồi để cho đi, nếu không sẽ phải gửi thông báo về trường học, Lạc Thư chỉ có thể đau lòng báo dãy số điện thoại của Lâm Tĩnh Minh. Một lát sau dần dần có người đến dẫn bọn họ về, nhóm người Ngô Hạo phần lớn là bảo mẫu, dù cha mẹ đến cũng sẽ không trách móc nặng nề, lúc rời đi còn đến chào Ngô Hạo.

Mà bên này Triệu Bân liền khác biệt, bị đánh bị mắng là bình thường, cuối cùng chỉ còn lại Triệu Bân, Vương Thần, Ngô Hạo, Lạc Thư và cậu nam sinh đẩy tạ.

Lạc Thư vỗ vỗ ngực, may mắn không gọi cho Lạc Dũng, nhưng có người từng nói sự việc càng không hy vọng thì lại càng dễ dàng xảy ra. Lạc Thư nghe được tiếng bước chân rầm rập từ trong hành lang truyền đến liền có cảm giác không tốt. Mà khi Lạc Dũng vọt đến trước mặt, không biết từ lúc nào khoảng cách của cách Ngô Hạo gần nhất nên cậu lập tức trốn đến phía sau anh, hô to: “Bố, ngài chỉ có mỗi một đứa con là con thôi!” Nói xong liền ôm mông.

Lâm Tĩnh Minh đuổi theo sau, cùng đi còn có Lý Duệ. Mấy người đều rất chật vật, quần áo ướt hơn phân nửa. Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh, tức giận không biết phát tiết chỗ nào, chưa thấy qua người nào không có tinh thần đồng chí như thế, tình cảm ngày đêm giúp đỡ lẫn nhau đi đâu hết rồi!

“Lâm Tĩnh Minh, anh xấu lắm!” Lạc Thư rống lên lại bị Lạc Dũng lôi ra vỗ mông mấy cái, đánh ra thành tiếng.

“Lần này Lâm Tĩnh Minh làm đúng, về sau con còn dám tham gia những thứ như thế này nữa, cẩn thận ta đập nát mông.” Lạc Dũng nhìn về phía Lâm Tĩnh Minh đầy khen ngợi, đây cũng là lần đầu tiên ông khen Lâm Tĩnh Minh.

“Nhìn bố bạo lực như thế con không tin bố chưa bao giờ đánh người bao giờ, không biết là ai suốt ngày nói với con đánh nhau vô địch cả khu phía Tây đâu!” Lạc Thư mũi nhét khăn giấy khụt khịt nói, cũng không để ý mất mặt.

Lạc Dũng thấy thế lại đập cậu một phát, thừa dịp Lạc Thư kêu gào liền xách ra ngoài cửa. Lâm Tĩnh Minh nhìn thoáng qua, nói với Lý Duệ: “Em đi trước đi, chú Lạc chạy vội đến, lát nữa chú còn phải trở về giúp đỡ mấy binh lính xuất ngũ khơi thông cống nước đâu, trời mưa lớn lắm, ở cửa chờ anh.”

Lý Duệ gật đầu, đi vội ra ngoài.

Lâm Tĩnh Minh liếc nhìn Ngô Hạo một cái, sau đó đi đến chỗ cảnh sát phụ trách nói chuyện vài cậu, đám người Triệu Bân lập tức được rời đi, Ngô Hạo còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Triệu Bân vừa đi ra liền cảm ơn Lâm Tĩnh Minh, anh và Lâm Tĩnh Minh chỉ gặp nhau một lần, nhưng biết thân phận của Lâm Tĩnh Minh không đơn giản.

“Không có gì.” Vài người đi đến cửa, Lạc Thư vừa lúc đứng cùng Lý Duệ nói chuyện, nhìn thấy mấy người đi ra, hừ một tiếng đứng ở một bên im lặng, Lý Duệ thì nhẹ nhàng thở ra.

“Tôi muốn biết là ai gọi Lạc Thư đi.” Lâm Tĩnh Minh nói. Triệu Bân cũng không biết vì sao Lạc Thư lại đột nhiên xuất hiện, Vương Thần trả lời: “Là anh.”

Vừa dứt lời liền bị Lâm Tĩnh Minh đấm một đấm, Lâm Tĩnh Minh lạnh lùng nhìn Vương Thần, kéo Lạc Thư ngồi lên xe.

“Vì sao anh lại đánh anh Vương Thần?” Sự tò mò chiến thắng quyết tâm muốn tỏ ra lãnh đạm với Lâm Tĩnh Minh của cậu nên vừa vào xe Lạc Thư liền hỏi.

“Không có gì.” Lâm Tĩnh Minh kéo khăn giấy trong mũi Lạc Thư ra, Lạc Thư hô đau, không để ý đến Lâm Tĩnh Minh.

Trước đưa Lý Duệ về nhà, Lâm Tĩnh Minh khiến cho lái xe chở về nhà mình.

“Em muốn về nhà em.” Lạc Thư không chịu xuống xe, lái xe đứng ở ngoài cửa bung dù cho Lâm Tĩnh Minh, chỉ tiếc mưa quá to, che không được bao nhiêu.

“Lạc Lạc –”

Lạc Thư không để ý, ngược lại là lái xe nhìn không được, “Cậu liền xuống đây đi, mưa lớn như vậy sẽ bị cảm mất. Dự báo thời tiết nói sẽ mưa to liên tục nhiều ngày, bố cậu có việc phải làm có lẽ không về nhà được. Cậu chủ sợ trong nhà chỉ có mẹ con cậu hai người không chú ý hết được nên mới đón cậu về đây. Một lát nữa còn đến đón mẹ cậu, cậu cũng đừng cáu kỉnh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.