Chương trước
Chương sau
Thời tiết cuối thu, sáng sớm mang theo một chút cảm giác mát mẻ.
Vương Chấn Hải sáng sớm chờ ở bên ngoài nha môn Tri phủ, trông trước trông sau không dễ dàng nhìn thấy cỗ kiệu Tả Thiệu Khanh đến, lại chỉ thấy y một mình xuống kiệu.
Trong mắt hiện lên thất vọng, Vương Chấn Hải vẫn là tiến lên hành lễ vấn an.
Tả Thiệu Khanh không ngờ tới người này sáng sớm liền chắn ở chỗ này, muốn làm bộ đi vắng cũng không được, chỉ đành mang hắn ta vào nha môn.
Mang người vào phòng tiếp khách, hai người trầm mặc ngồi, ai cũng không nói trước, Tả Thiệu Khanh là không muốn nói gì, Vương Chấn Hải là không biết mở miệng như thế nào.
Cho đến khi hạ nhân bưng trà vào, Tả Thiệu Khanh mới đánh vỡ yên lặng nói: “Vương tam thiếu vội vã gặp bổn quan nhưng là có chuyện gì quan trọng sao?”
Vương Chấn Hải sống lưng hơi thẳng, ánh mắt lay động nhìn Tả Thiệu Khanh, do dự nửa ngày mới lên tiếng: “Đại nhân gọi thẳng tên của thảo dân là được, thảo dân vốn là muốn…muốn cùng ngài nói về việc đứa nhỏ kia.”
Tả Thiệu Khanh bất ngờ đối với sự trực tiếp của hắn ta, nếu như đổi thành Vương Húc, tuyệt đối không phải là tình cảnh này, chẳng qua nếu đã là việc trong lòng hiểu rõ, y cũng không dự tính lãng phí thời gian.
“A? Vậy ngươi muốn nói chuyện gì?” Tả Thiệu Khanh mặt không biểu tình hỏi.
Vương Chấn Hải bày tư liệu Vương gia tra được ra, đơn giản là chứng minh bản thân mới là phụ thân của Tả Tiểu Lang, hắn ta còn giữ lại vài phần lý trí, không mở miệng muốn đứa nhỏ, mà là trước tạ ơn Tả Thiệu Khanh trong khoảng thời gian này chăm sóc đứa nhỏ.
Tả Thiệu Khanh cúi đầu vuốt chén trà, thanh âm lanh lảnh trỗn lẫn với tuyến thanh âm căng thẳng của Vương Chấn Hải, hình thành đối lập rõ ràng.
“Vật nhỏ là ta nhặt được, chỉ sợ cuộc sống của bé trước đây các ngươi không tra được đi?” Tả Thiệu Khanh đặt mạnh chén trà xuống, nói ra rõ ràng việc mình gặp được Tả Tiểu Lang.
“Lúc vừa nhặt về, bé không biết dùng chân đi đường, không biết dùng đũa ăn cơm,thậm chí không biết nói chuyện, giống như dã thú, bổn quan lao tâm lao lực nuôi dạy bé, ăn cùng bàn ngủ cùng giường, hao tổn tinh lực cực lớn mới chậm rãi nuôi dạy bé như người bình thường, ngươi cho rằng bằng một câu của ngươi ta sẽ trả đứa nhỏ cho ngươi?”
Vương Chấn Hải há to mồm, con ngươi trừng thành hình cầu, khiếp sợ và hối hận trong mắt vừa nhìn là thấy rõ, nhà bọn họ xác thực không tra ra hơn hai năm mất tích kia vật nhỏ ở đâu, cuộc sống trải qua như thế nào, chỉ cho là bị người nhặt được.
Không ngờ đến dĩ nhiên là được dã thú trong núi nhặt được, có thể thuận lợi lớn lên như vậy thật sự có thể nói là kì tích, khó trách rõ ràng đã là đứa nhỏ sắp ba tuổi thoạt nhìn chỉ hơn một tuổi.
Hắn ta không cách nào tưởng tượng cuộc sống cùng một đàn dã thú làm bạn là như thế nào, hắn ta chỉ biết, giờ khắc này hắn ta hận không thể nào đảo ngược thời gian, hận không thể nào dùng bản thân để thay thế.
“Vương gia chính là nhà giàu nhất Hạc Thành, quan hệ trong tộc hỗn loạn, bất lợi với sự phát triển của Tả Tiểu Lang.”
“Nhưng…” Vương Chấn Hải còn muốn tranh luận, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tả Thiệu Khanh làm ngừng lại câu chuyện.
“Chớ cùng bổn quan nói cái gì huyết thống phụ tử, đã không có người làm chứng cũng không có vật chứng, chẳng qua…bổn quan cũng không phải người không hợptình hợp lý, chỉ cần chúng tôi ở Hạc Thành một ngày, liền cho phép ngươi đến thăm,nếu ngươi có bản lĩnh khiến Tả Tiểu Lang nói muốn theo ngươi, ta tuyệt đối không ngăn cản.”
Tả Thiệu Khanh khóe miệng hơi nhếch cười tính kế, tuy phủ Trấn quốc công khá lớn, nhưng vật nhỏ nhiều thêm một chỗ dựa cũng không có gì không tốt.
“Đúng rồi, nghe nói Vương lão gia và Vương đương gia náo loạn rất lợi hại, việc nàytrong một tháng sẽ giúp các ngươi giải quyết.”
Vương Chấn Hải hồn bay phách lạc bước đi, chờ hắn ta trở về nhà nói cho Vương Húc biết chuyện đã xảy ra, Vương Húc vừa sầu não cảnh ngộ đáng thương của cháu trai, vừa gõ đầu con trai mắng: “Ngươi đó, vẫn là quá non.”
Con trai này của ông, tuy tính tình thay đổi rất nhiều, người cũng hiểu chuyện hơn,nhưng cùng với thiếu niên Tri phủ trẻ tuổi địa vị cao quý kia chênh lệch thật sự quá xa.
Tả Thiệu Khanh nói được thì làm được, vẻn vẹn nửa tháng giúp đỡ Vương Húc cướp lấy vị trí đương gia, đợi tất cả việc của Vương gia đều kết thúc, một bức thư từ Hạc Thành dâng lên dẫn đến sự coi trọng của văn võ bá quan trong triều.
Tả Thiệu Khanh trong tấu chương trình bày hậu hoạn không hạn chế xuất nhập khẩu thương mậu biển và số lượng lớn hoàng kim bạch ngân nhập khẩu thương mại biển, dẫn tới tai họa ngầm giá hàng tăng lên, y đề nghị, triều đình nên liệt kê ra danh sách hàng hóa xuất nhập khẩu cảng, cùng với tăng cao kiểm tra bối cảnh người hải ngoại vào các bến cảng, để ngừa gian tế nước khác tiến vào.
Bởi vì chuyện lần trước quan phủ và hải tặc cấu kết, sau khi Tả Thiệu Khanh nhậnchức bước việc đầu tiên chính là tăng cao kiểm tra ra vào bến cảng, không chỉ nhằm vào người cũng nhằm vào hàng hóa.
Khi đó đối với giá trưng thu thế thương mại biển còn rất đơn độc, hoàn toàn là dựa theo hàng hóa xuất nhập cảng tính ra giá trị đến tính toán, điều này sẽ dẫn đến phần lớn thương nhân biển đều lựa chọn tư tàng hàng hóa, thậm chí đút lót quan viên hải quan, buôn lậu hàng hóa.
Loại việc này bản thân Tả Thiệu Khanh cũng từng trải qua, Tào bang cũng là người từng trải, theo lý không nên do y người đầu tiên đưa ra ý đề nghị này, nhưng dựa theo y biết, đề nghị này chậm nhất đến cuối năm thì có quan viên đưa ra.
Hơn nữa, Lục Tranh sắp lần nữa ra khơi luyện binh, y phải quét sạch sẽ tai họa ngầm trong thành, muốn bắt bớ hoặc trao trả nhân sĩ khả nghi ở Hạc Thành nhất định phải có một lý do quang minh chính đại, chuyện đắc tội với người như vậy không có triều đình phê chuẩn y tuyệt đối sẽ bị nước bọt dìm chết đuối.
Chỉ là giới quan lại cả Hạc Thành đối với hành động lần này của Tả Thiệu Khanh cócái nhìn không giống nhau, có người chờ xem y không may, có người chờ nhìn y chêcười, thậm chí cười nhạo nói: “Tả tri phủ đến cùng quá trẻ tuổi, làm việc xúc động bất kể hậu quả, thực sự là cho rằng có Trấn quốc công làm chỗ dựa thì mọi sự thuậnlợi sao?”
Đương nhiên, cũng có quan viên chính trực dũng cảm đứng ra ủng hộ đề nghị này.
Trên triều cũng là khung cảnh đánh võ mồm, việc không liên quan đến mình liền treo lên cao, không ủng hộ cũng không phản đối, liên quan đến lợi ích của gia tộc đồng loạt đứng ra phản bác, cảm thấy Tả tri phủ lừa gạt tâm nguyện mở rộng thương mậu trên biển của thánh thượng, sẽ dẫn đến giảm đi tính tiến thủ của thương nhân, mà quan viên trước đó nhận được quan tâm của Trấn quốc công thì đứng ra ủng hộ Tả Thiệu Khanh.
Này vốn chính là việc ông nói ông có lý bà nói bà có lý, Chiến Viên Phong nhìn tranh luận một lúc không ra kết quả, đành phải trước hạ triều, sau đó một mình cùng Lục bộ Thượng thư và mấy đại trọng thần vào ngự thư phòng thương nghị.
“Trẫm cảm thấy Tả ái khanh chưa hẳn bắn tiếng đe dọa, các vị tổ tiên thiết hạ cấm biển cũng là vì để tránh cho địch nhân thừa cơ vào, thương mại biển tuy quan trọng,nhưng mở rộng cửa lớn mặc người tùy ý ra vào, thì quá mức nguy hiểm, các vị ái khanh có biện pháp tốt hơn không?”
“Hoàng thượng…” Thương thủ phụ đứng ra, dựa theo ý của Chiến Viên Phong nói: “Thần cảm thấy việc cấp bách, là định ra một bộ thương pháp mậu dịch cảng hoàn chỉnh, bất kể là đối với người hay là hàng hóa cũng phải có bộ luật có thể tham chiếu, mới dễ thông báo cho thiên hạ biết.”
Thượng thư Hộ bộ muốn mở miệng cãi lại, lại bị Thượng thư Binh bộ bên cạnh kéo tay áo, liếc mắt ra hiệu, ý bảo hắn ta nghĩ kĩ rồi hẵng nói.
Thượng thư Hộ bộ vừa nghĩ tới vốn bạc rầm rầm chảy vào quốc khố bởi vì tấu chương này giảm ít nhất một phần năm, trong lòng giống như nuốt thuốc đắng, đau khổ.
Nhưng làm quan nhiều năm trong triều, hắn ta chỗ nào nhìn không ra ý của hoàng thượng?
Đã có Thương thủ phụ người đầu tiên đứng ra phụ họa, sau đó các vị đại nhân mặc kệ trong lòng có đồng ý hay không cũng chỉ có thể vây quanh đề tài này đưa ra ý kiến.
Chiến Viên Phong từ trong lỗ khảm ngọc lấy ra một phần sổ con dày đưa cho nội thịtruyền xuống: “Đây là bản tấu Tả ái khanh một mình dâng lên, bên trong liệt kê kĩcàng nội dung quản chế hải quan và biện pháp ứng đối, các ngươi có thể trước xemmột chút.”
Ở đây đều là lão thần, chỉ là qua loa liếc nhìn thì biết tầm quan trọng của quyển sổ con này, ai cũng không ngờ đến thiếu niên vừa mới nhiệm chức vậy mà có được bản lĩnh lớn như vậy.
Có người trong lòng nói thầm: Sẽ không phải là mưu sĩ phủ Trấn quốc công nghĩ racho Tả Thiệu Khanh lập công chứ?
Chiến Viên Phong thu nét mặt của bọn họ vào đáy mắt, trong lòng cũng nhịn không được thở dài, thiếu niên kia quả thật không tầm thường, người có thể được Lục Tranh xem trọng quả nhiên có chút bản lĩnh, cũng không uổng công hắn ta đặc biệt đề bạt Tri phủ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.
Chiến Viên Phong chỗ nào biết được, phần tấu chương này của Tả Thiệu Khanh là kết hợp thực tế tình huống cùng với đời trước nghe thấy nhìn thấy hoàn thiện rachính sách, ngay cả Lục Tranh nhìn thấy cũng cảm thấy vật như vậy không thể nào là Tả Thiệu Khanh tuổi tác này có thể nghĩ ra.
“Được rồi, Lễ bộ và Hộ bộ phác thảo ra bản sơ thảo, trước hết ở Hạc Thành thựchành, các hải cảng còn lại trước đăng kí ghi tên nhân sĩ không rõ vào sổ sách,nghiêm túc điều tra, không thể để sót bất kì nhân vật khả nghi nào.”
“Vâng.” Đám đại thần mang theo tâm tình ngọt bùi cay đắng rời khỏi hoàng cung,nhanh chóng hồi phủ, truyền lại chính sách mới này cho người cùng phe phái.
Đêm khuya, tẩm cung đế vương vẫn sáng đèn, Chiến Viên Phong nhìn sổ con của Tả Thiệu Khanh một lần lại một lần, nhấc bút son vẽ vòng tròn mấy cái quan trọngnhất, chỗ cần sửa đổi lại viết xuống lời bình, trong chốc lát ngay cả canh ba trôi quacũng không phát giác.
Tào Tông Quan cầm một quyển sách tựa ở đầu giường, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía nam nhân nghiêm túc làm việc, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta tinh thần phấn khởi và bộ dạng hết sức nghiêm túc như vậy.
Thỉnh thoảng hắn ta cũng sẽ bận rộn chính sự rất khuya mới ngủ, bình thường là gặp phải việc làm hắn ta mệt mỏi tức giận hoặc khó giải quyết, cũng không giống như hôm này cảnh xuân đầy mặt.
Đợi Chiến Viên Phong buông bút đứng dậy đi tới, Tào Tông Quan vội vàng cúi đầu, để cho bản thân giống như chuyên tâm đọc sách.
Chiến Viên Phong cười xấu xa rút sách của hắn ta, đè hắn ta ngã lên giường, ngửimùi hương đặc biệt trên người hắn ta: “Thiệu Khanh này thực sự vượt trội, trẫm cóchút hối hận hạ xuống thánh chỉ tứ hôn kia.”
“Chỉ giáo cho?” Tào Tông Quan cũng nghe nói Tả Thiệu Khanh thăng chức, lần đầutiên hỏi ra nghi ngờ của mình: “Ngươi để cho một thiếu niên 14 tuổi tiếp nhận chức vụ Tri phủ nhưng là bởi vì Trấn quốc công?”
“Hửm? Ngươi là nghĩ như vậy?”
Tào Tông Quan đẩy đầu hắn ta ra, kéo chăn qua che thân thể hai người, suy nghĩ cẩn thận trả lời: “Trên lý trí ta không cảm thấy ngươi là hoàng thượng dùng người chỉ xem xét trên quan hệ thân thiết cá nhân với nhau, nhưng tất cả mọi người điều nói như vậy.”
Chiến Viên Phong ở cổ của hắn ta dùng sức hút một cái, thỏa mãn nhìn dấu đỏ kia: “Xem ra trẫm ở trong cảm nhận của Tào khanh còn không tính quá tệ, ha ha…”
Tào Tông Quan hận không thể thu hồi lời vừa nói: “Vãn sinh luận sự mà thôi.”
“Trẫm lúc đầu xác thực có chút ý nghĩ cá nhân quan tâm như vậy, chẳng qua nhìnthấy chiến tích của y, trẫm chỉ cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác.”
“Thiệu Khanh…thực sự có năng lực như vậy?” Tào Tông Quan luôn cảm thấy sau khimình ra tù nghe thấy Tả Thiệu Khanh không hề giống với đứa nhỏ có chút nhunhược hèn nhát trong trí nhớ, Tả Thiệu Khanh có tài hắn ta thừa nhận, nhưng muốnnói y có tài lớn như vậy tuyệt đối khiến người khó bề tin tưởng.
Từ lúc y một đường đậu tam nguyên cao trung đến nay, thiếu niên này giống như thay da đổi thịt, cả người đều thoát khỏi nhận thức của mình, chói mắt khiến cho người không thể nào nhìn thẳng.
“Ha ha…xem ra là ánh mắt Lục Tranh lợi hại, thấy rõ. Đáng tiếc…” Chiến Viên Phong lắc đầu, cũng không biết đáng tiếc cái gì.
Tào Tông Quan trở mình, vùi nghi vấn cực lớn này dưới đáy lòng, hắn ta thuận miệng hỏi: “Hôm nay như thế nào đổi nội thị truyền gọi?”
Chiến Viên Phong mỗi lần truyền hắn ta đều là tìm người cố định, đây cũng là vì antoàn, nhưng hôm nay truyền hắn ta dĩ nhiên là một khuôn mặt xa lạ, nếu không phải người kia lấy ra thư tay tự tay Chiến Viên Phong viết, hắn ta căn bản sẽ khôngtới.
“A, người kia….” Chiến Viên Phong duỗi tay ra, ôm chặt người, vừa kéo quần áo vừatrả lời: “Người kia trước đó không cẩn thận rơi xuống giếng.”
Tào Tông Quan cả người lạnh lẽo, cũng không biết là vì không có quần áo che chắn hay là vì ý nghĩa đằng sau những lời này, tóm lại, hắn ta tuyệt đối không tin một người đang êm đẹp bỗng nhiên rơi xuống giếng.
Chẳng qua những cái này cũng không phải việc hắn ta nên biết, xúc cảm nóng bỏng khiến cho hắn không có thời gian không có tinh lực tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này.
Chiến Viên Phong cạy mở hàm răng hắn ta, đầu lưỡi quấn quýt mạnh mẽ mút vào,trong màn giường vàng kim óng ánh, ngoại trừ tiếng ồ ồ thở dốc chỉ có tiếng nước dính người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.